Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 87: Đại Lao Tông Nhân Phủ








Luận về độ thân cận, trong những hoàng tử ở đây, chỉ có hắn và Trung Sơn Vương có chút qua lại.





Vì chính miệng phụ hoàng nói với hắn, muốn hắn tôn kính Trung Sơn Vương. Trung Sơn Vương là thử thách đầu tiên phụ hoàng giao cho hắn để củng cố vị trí thái tử, hắn tất nhiên vô cùng cung kính.





Mắt Trung Sơn Vương không lộ rõ vui buồn, nhìn hắn một lúc, nâng bước đi đến trước mặt Lạc Vân Hi, vươn tay trái ra, bỗng nhiên nắm chặt cánh tay trái của nàng.





Lạc Vân Hi muốn tránh, lại không tránh được, trên cánh tay bị nhéo khiến nàng hơi kinh ngạc, không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhấc chân đá vào phía dưới của Trung Sơn Vương.





Bước chân Trung Sơn Vương khẽ nhúc nhích, lui về sau một bước, lại không buông tay, mở miệng nói: "Tam tiểu thư, chuyện vừa rồi đã xảy ra trong viện, sao ngươi không nói với thái tử chứ? Nếu như không phải bổn vương tận mắt nhìn thấy, cũng không dám tin là đệ nhất mỹ nhân Thiên Dạ chúng ta lại có lòng dạ ác độc như vậy!"





Mọi người nghe lời hắn nói không đâu vào đâu đều ngây dại.





Đệ nhất mỹ nhân Thiên Dạ, không phải Lạc Phi Dĩnh sao? Sao nàng lại có lòng dạ ác độc đây?





Lạc Vân Hi cắn môi, đã biết hắn muốn làm gì, nếu như ánh mắt có thể giết người, nàng đã giết chết con sói này ngàn lần vạn lần rồi! Chết tiệt, nàng cũng không muốn hi sinh tất cả của bản thân!





Lạc Phi Dĩnh giật mình ngẩng đầu, nàng không tin, mình chỉ chả vờ ngã chổng vó, Trung Sơn Vương vậy mà cũng có thể nhận ra được!





Hai mắt nàng đẫm lệ lạnh lùng, cho dù có nhận ra, không có chứng cớ, có thể làm gì nào?





Sắc mặt thái tử cũng kì quái, trong lòng Đoan Mộc Triết có chút không thoải mái, hỏi: "Trung Sơn Vương, ngài nhìn thấy gì?"





Hắn luôn có cảm giác, Trung Sơn Vương phát hiện quan hệ của hắn và Hi nhi, nên cố ý ở trước mặt hắn thân thiết với Hi nhi.





Trung Sơn Vương không nhanh không chậm giơ cánh tay Lạc Vân Hi lên, tay phải kéo tay áo của nàng xuống.





Mọi người kinh ngạc nhìn ống tay áo của Lạc Vân Hi bị kéo lên, một vết nhéo màu xanh tím hiện ra ở phần khuỷu tay.





Ngay cả Lạc Vân Hi cũng giật nảy mình, trời ạ, kẻ vô lương tâm này đúng là đủ độc ác!





Trung Sơn Vương trầm giọng nói: "Nửa canh giờ trước, bổn vương nhìn thấy Lạc đại tiểu thư lôi kéo Tam tiểu thư không buông tay, không biết vì sao tranh chấp, đại tiểu thư đá tam tiểu thư ngã xuống đất, đưa tay nhéo một cái trên cánh tay nàng, tam tiểu thư đau đến khóc thành tiếng, đại tiểu thư cũng mặc kệ nàng, mang theo người hầu rời khỏi đó."





Lạc Phi Dĩnh giống như nghe chuyện nằm mơ giữa ban ngày, cao kêu lên: "Trung Sơn Vương, tại sao người muốn hãm hại ta?"





Nào chỉ là nàng ta, sắc mặt Lạc Vân Hi một trong số hai đương sự cũng rất bất ngờ, chỉ là vừa nhìn thấy biểu tình của Lạc Phi Dĩnh, trong lòng lập tức thoải mái hơn nhiều.





"Đại tỷ, vốn là ta không muốn nói, đây dù sao cũng là việc nhà của Lạc phủ chúng ta. Vừa rồi ta đã nói, không cần những người này nhúng tay vào việc nhà chúng ta, chính là ngươi cứ mang hết chuyện xấu trong nhà nói ra, làm muội muội cũng chẳng còn cách nào."





Lạc Vân Hi nhận những lời Trung Sơn Vương nói.





Lạc Phi Dĩnh chưa bao giờ biết Lạc Vân Hi sẽ có ngày đáng hận như hôm nay, cũng không ngờ Trung Sơn Vương lại nói ra những vô lý này.





Nàng chỉ biết, giờ khắc này, nàng nói nói gì cũng vô ích.





Trung Sơn Vương đã đưa ra chứng cứ là vết nhéo thực sự tồn tại trên cánh tay Lạc Vân Hi, làm cho nàng không thể cãi lại nửa câu!





Đoan Mộc Kỳ thấy sự chuyển biến theo hướng tốt như vậy, gật đầu nói : "Chuyện này, đúng là đại tiểu thư không đúng trước." Một lời cũng là ngả về phía Lạc Vân Hi.





Mặc dù có người nhìn thấy vừa rồi Trung Sơn Vương nắm vào nới có vết nhéo của Lạc Vân Hi, nhưng Lạc Vân Hi cũng không kêu đau, cho nên, liền loại bỏ khả năng là vừa rồi Trung Sơn Vương đã hạ thủ, ánh mắt phức tạp không khỏi liếc nhìn Lạc Phi Dĩnh.





Lạc Phi Dĩnh vùa tức vừa sợ, bụm mặt khóc lớn tiếng.





Thái tử thấy Lạc Phi Dĩnh khóc đến thương tâm như vậy, hai vai run lẩy bẩy, quả thực làm người khác đau lòng. Hắn nghiến răng, nói: "Dù Dĩnh nhi có nhéo Lạc Vân Hi, cũng nhất định là bị Lạc Vân Hi chọc tức, nhéo nàng một chút mà thôi, cũng có như Lạc Vân Hi đâu? Hành hạ Dĩnh nhi thành bộ này? Nhiều người như vậy đều tận mắt nhìn thấy!"





Lạc Vân Hi cười lạnh: "Nếu đúng như lời Thái tử nói, một đao giết chết người và mười đao giết chết người có thể xử lý khác nhau sao? Một đao giết chết người thì không nên bị kết tội phải không?"





Thái tử bị nàng nói đến cứng họng không còn lời nào để nói.





Không biết khi nào, Lạc Kính Văn và Đại phu nhân đều đã bị kinh động, rất nhiều người cũng chạy theo tới xem trò vui.





Lạc Kính Văn nghe hạ nhân bẩm báo tỉ mỉ, gương mặt tức giận đến chuyển từ trắng sang xanh, hôm nay là ngày chúc mừng cho Lạc Nguyệt Kỳ, trong phủ lại xảy ra chuyện như vậy, coi như đã ném mặt mũi cả đời hắn đi!





Hắn nhanh chân chạy tới, thấy rõ Lạc Phi Dĩnh, giận dữ hỏi Lạc Vân Hi: "Ranh con, ngươi dám ra tay đánh người, ai cho ngươi cái quyền này!"





Hắn hung hăng đá một cước về hướng kẻ gây họa Lạc Vân Hi, thế mà chân còn chưa đụng tới eo Lạc Vân Hi, đã cảm thấy bàn chân tê rần, đau đớn truyền tới đại não, hắn hô lớn một tiếng, vội vàng để chân phải xuống đất, vừa để xuống đất, cơn đau truyền đến khiến hắn đổ mồ hôi lạnh cả người, "A" tiếng hét không chế nổi tràn ra.





Lạc Vân Hi thu ngân châm trong tay về, chỉ là châm nhẹ một cái trên chân hắn mà thôi, vết thương chạm đất, tất nhiên rất đau đớn.





Lửa giận của Lạc Kính Văn bùng lên đỉnh đầu: "Người đâu, nhốt đứa con gái bất hiếu này lại!"





Trung Sơn Vương nhàn nhạt nói: "Tội của Đại tiểu thư, Lạc Thái Úy không có ý định xử phạt sao?"





Đại phu nhân chạy tới, đau lòng ôm chặt nữ nhi, mặt đầy hận thù.





Lạc Kính Văn cất cao giọng nói: "Dĩnh nhi tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy!"





"Ngươi đang hoài nghi nhãn lực của bản vương sao?" Giọng nói của Trung Sơn Vương bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, hơi thở chết chóc bao phủ quanh người, một cỗ băng sát ý phóng ra.





Lạc Kính Văn bị doạ liên tục lui ba bước, chịu đựng đau đớn ở lòng bàn chân, lắc đầu nói: "Lão thần không dám, chắc chắn là không dám nghi ngờ Vương gia. Chỉ có điều, trong này nhất định có hiểu nhầm. Nhưng việc Lạc Vân Hi làm, là chuyện ai cũng nhìn thấy."





Lúc này, đại phu trong phủ đã vội vàng khoác hộp thuốc chạy đến, ngồi xổm xuống chữa thương cho Lạc Phi Dĩnh.





Đoan Mộc Triết vẫn không lên tiếng, Lạc Kính Văn đến đây, hắn lại càng không mở miệng nói cái gì.





Đại phu hô một tiếng: "Đại tiểu thư bị thương cũng không nhẹ, lục phủ ngũ tạng đều bị rung động, chỉ sợ phải nằm trên giường thời gian dài để điều trị."





Thấy Đại phu nhân đưa mắt, đại phu lập tức nói vết thương của Lạc Phi Dĩnh rất nặng.





Lạc Vân Hi châm biếm cong môi cười, mình tay ra tay nên tất nhiên lag hiểu rõ, Lạc Phi Dĩnh thực sự bị thương rất nặng, nhưng mà đều chỉ bị thương ngoài da, bị thương nhẹ như vậy, không đến nỗi không xuống giường được, chỉ có điều mỗi bước đi đều là hành hạ, mỗi lần lật người cũng là đau đớn thôi! Chứ đâu có dính đến lục phủ ngũ tạng chứ?





Ánh mắt Trung Sơn Vương trầm xuống, đang muốn đặt câu hỏi, lại bị Lạc Vân Hi nháy mắt giữ chặt ống tay áo, nàng đứng ra ngoài.





Thái tử tức giận chỉ Lạc Vân Hi: "Trung Sơn Vương, ta biết người không chịu nổi chuyện bất bình. Chẳng qua là hiện tại sự việc không giống với lúc trước, Dĩnh nhi chỉ là nhéo khuỷu tay của nàng, da thịt tím một chút mà thôi; mà Lạc Vân Hi lại làm Dĩnh nhi bị thương, theo luật pháp Thiên Dạ ta, nàng xúc phạm quốc pháp!"





Lạc Kính Văn nghe vậy, nghĩ tới nếu nữ nhi bất hiếu này bị nhốt vào Tông nhân phủ, nhất thời kích động, có thể nói chuyện Bình Mai ra hay không? Lập tức, hắn không nói tiếng nào, lặng lẽ quan sát Lạc Vân Hi.





Trong lòng cực kỳ tức giận, nàng làm nữ nhi mình yêu thương nhất xấu mặt, làm mình mất mặt, hắn rất muốn đánh chết nữ nhi này, nhưng không ngờ Trung Sơn Vương lại che chở cho nữ nhi bất hiếu này. Mà hắn, lại có cái chuôi bị nắm trong tay nữ nhi bất hiếu này, vừa bực vừa hận vừa bất đắc dĩ. Liền mở miệng thương lượng: "Điện hạ, tuy nàng phạm sai lầm lớn, nhưng vẫn mong người giao cho lão thần tự mình xử lý."





Thái tử ngẩn ra, không lập tức đáp ứng.





Lạc Phi Dĩnh nhìn thấy Đoan Mộc Triết vẫn im lặng, trong lòng thoáng qua sự không thoải mái, nũng nịu kêu: "Triết . . ."





Đoan Mộc Triết thấy bị điểm danh, cũng chỉ đành đi qua, hỏi: "Dĩnh nhi, không sao chứ?"





"Đau." Lạc Phi Dĩnh lầm bầm một tiếng, đưa tay kéo vạt áo Đoan Mộc Triết lại, nước mắt đầy mặt.





Đoan Mộc Triết tới cũng không phải, lùi cũng không phải, hắn chớp mắt với Lạc Vân Hi, nhưng Lạc Vân Hi ngay cả khóe mắt cũng không quét đến hắn, đang tập trung nhìn Thái tử.





Hắn nhanh chóng đưa tay đỡ Lạc Phi Dĩnh vừa đỡ vừa nói: "Trước hết để cho đại phu xem thật kỹ một chút đã."





Sau đó đứng lên, giả bộ quan tâm chuyện này Thái tử giải quyết thế nào.





Trung Sơn Vương muốn nói chuyện, lại bị Lạc Vân Hi ngăn cản lại nhiều lần, thấy Trung Sơn Vương không lên tiếng, trong lòng Thái tử có ý định, chỉ cần Trung Sơn Vương không nhúng tay vào, hắn tuyệt đối muốn đưa Lạc Vân Hi vào Tông nhân phủ, mà lại không thể không nể mặt Lạc Thái Úy.





Mọi người im lặng một lúc, Lạc Vân Hi cười nhẹ, nói: "Tới Tông nhân phủ thì có thể, nhưng tự ta sẽ đi, đừng ai chạm vào ta. Đi thôi!"





Tất cả đều ngây dại, sao lại nghe thấy Lạc Vân Hi nói đồng ý đi Tông nhân phủ đây?





Trung Sơn Vương cũng khiếp sợ như tất cả.





Thái tử vui mừng, liếc mắt một cái, thị vệ ngự Lâm lập tức dẫn đường, cả đoàn người đi về hướng cửa lớn của Lạc phủ.





Đoan Mộc Kỳ gấp gáp đến gãi đầu, xông đến bên cạnh thái tử, thấp giọng nói: "Thái tử, hoàng huynh, nhất định phải bắt Lạc Vân Hi sao?"





Thái tử tuy là huynh đệ của hắn, nhưng ở trước mặt mọi người hắn cũng phải kêu một tiếng "thái tử", vào lúc này đổi thành "hoàng huynh".





Thái tử khó hiểu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Sao ngươi muốn giúp Lạc Vân Hi?"





Đoan Mộc Kỳ không biết nên giải thích như thế nào, Lạc Vân Hi liếc mắt ra hiệu với hắn, lắc đầu, đi theo thị vệ và Thái tử rời đi.





Đoan Mộc Kỳ thấy thế, buồn bực không thôi, không khỏi đi theo bọn hắn.





"Lạc Vân Hi, bản thân ngươi đã muốn chết, thì đừng trách bổn vương không cứu ngươi! Hừ, tự giải quyết cho tốt." Giọng nói giận giữ của Trung Sơn Vương mạnh mẽ chen vào đầu Lạc Vân Hi, nàng không khỏi đưa tay xoa tai phải, quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy một vệt bóng lưng cao lớn rời đi.





Tay Lạc Phi Dĩnh vẫn còn nắm vạt áo Đoan Mộc Triết, đáy mắt chứa nự cười lạnh nhìn nàng.





Đoan Mộc Triết vừa muốn đi tới, Lạc Phi Dĩnh đã nhanh chóng bắt lấy hắn không buông: "Triết, ta nhớ trên người huynh có phấn Thanh Lương, mặt ta nóng quá, cho ta dùng một chút được không?"





Đoan Mộc Triết nhíu mày, nhìn thấy người xung quanh đều đang an ủi Lạc Phi Dĩnh, móc một hộp phấn Thanh Lương từ trong lòng ra, nói: "Ngươi dùng cái này trước đi."





Một thời gian trôi qua, đoàn thị vệ và Thái tử đều đã rời khỏi tầm mắt của bọn hắn.





"Tay ta đau, không tự xoa được." Giọng nói của Lạc Phi Dĩnh chứa sự làm nũng.





Ngón tay Đoan Mộc Triết khẽ run một cái, đành phải mở nắp hộp, lấy phấn Thanh Lương vào lòng bàn tay, xoa nhẹ trên mặt nàng.





Lạc Phi Dĩnh thỏa mãn nhắm chặt mắt lại.





Lạc Vân Hi, Đoan Mộc Triết sẽ chỉ là của ta, không phải hắn quan tâm ngươi sao? Vậy thì ta nhất định phải đoạt hắn! Cho ngươi đau, đau lòng đến không thể thở nổi!





Lạc Vân Hi cũng không biết vì sao mình muốn đến Tông nhân phủ, trong tiềm thức, ba chữ Tông nhân phủ này có một cảm giác kỳ diệu không nói ra được trong đáy lòng nàng, dường như, đây là ba chữ trước đây bị Lạc Vân Hi cố gắng dằn xuống ở đáy lòng.





Hôm nay, Thái tử vừa nói ra, loại cảm giác kia liền nổi lên trong lòng.





Tông nhân phủ, chắc có cái gì Lạc Vân Hi trước đây mong nhớ.





Đến trước cửa Lạc phủ, một bóng người đánh tới, thân hình Khinh Hồng nhẹ nhàng, tránh né một đám thị vệ ngự Lâm quân, chuẩn xác nhào tới trên người Lạc Vân Hi, khóc ròng nói: "Tiểu thư, tiểu thư!"





Cũng nhét trong lòng bàn tay nàng một tờ giấy, trầm giọng nói: "Tam di nương cho." Cũng lấy khăn tay màu trắng buộc vào đai lưng nàng.





"Ai vậy, nhanh đuổi đi!" Thái tử quay đầu lại quát lên.





Khinh Hồng đã nhanh chóng lui lại.





Khóe miệng Lạc Vân Hi cong lên một nụ cười thấu hiểu.





Sau khi Lạc Vân Hi bị tạm giữ ở Tông nhân phủ, phủ doãn Tông nhân, Nhan Thiếu Khanh đã tới trước để đón tiếp, hắn là một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, mặt chữ điền trán rộng, ngũ quan lạnh nhạt, có chút nghiêm khắc.





Thái tử nói nhỏ với hắn vài câu, Nhan Thiếu Khanh nhìn Lạc Vân Hi chớp mắt, gật đầu nói: "Trước hãy đưa Lạc tiểu thư tới phòng giam, chờ thẩm vấn sau."





Ngự Lâm thị vệ lui lại , Tông nhân phủ ngân giáp thị vệ tiến lên , hai bên trái phải đi kéo Lạc Vân Hi .





"Ta nói, không cho phép người nào chạm vào ta!" Giọng nói của Lạc Vân Hi bỗng trở nên nghiêm khắc.





Nhan Thiếu Khanh khó hiểu nhìn thoáng qua nàng, dường như không ngờ một tiểu thư cũng sẽ có lúc cáu kỉnh như thế.





Đoan Mộc Kỳ đứng ra, sắc mặt rất khó nhìn: "Không cho phép người nào chạm vào nàng, an bài cho nàng phòng giam cũng phải tốt nhất, một ngày ba bữa cũng phải sắp xếp thức ăn ngon, không cho phép người nào ngược đãi nàng, Lạc Vân Hi là bằng hữu của bản hoàng tử, ai dám đối xử không tốt với nàng, chính là đối xử không tốt với bản hoàng tử!"





Tuy hắn vẫn không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng đã sớm nhét Lạc Vân Hi vào phạm vi bằng hữu rồi.





Lạc Vân Hi nghe vậy, nhếch môi cười, trong lòng ấm áp, xem ra, sau này mình nên ít tính kế Đoan Mộc Kỳ.





Thái tử nghe vậy, tức giận nói: "Đoan Mộc Kỳ, đầu ngươi bị úng nước sao? Ngươi vậy mà giam nói phế vật này là bằng hữu của ngươi?"





Vào lúc này không có người ngoài, hắn cũng không để ý cái dáng vẻ nên có của thái tử, nói Đoan Mộc Kỳ một trận.





"Hoàng huynh, Lạc Vân Hi không phải phế vật." Đoan Mộc Kỳ không sợ hắn chút nào, khẳng định nói.





Thái tử cũng không muốn lý luận với hắn, lạnh lùng nói: "Chúng ta đi!"





"Đoan Mộc Kỳ, cám ơn ngươi." Lạc Vân Hi cười với hắn.





Đoan Mộc Kỳ lắc đầu: "Lạc Vân Hi, về sau ngươi vẫn là bớt chọc tới phiền toái một chút, dù nói thế nào, Lạc Phi Dĩnh cũng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi làm như vậy thật sự là hơi quá đáng."





Lạc Vân Hi khẽ cười, Đoan Mộc Kỳ không hiểu, nên mới nói ra những lời này, nàng cũng không ngại.





Còn Đoan Mộc Triết, hắn không phải luôn miệng nói nàng là của hắn sao? Nàng cho rằng hắn là nam nhân của nàng, nếu là nam nhân của nàng, mặc kệ nàng làm đúng hay là sai, cũng phải ủng hộ nàng vô điều kiện! Tiếc thay, vốn dĩ không phải như vậy.





Quả nhiên, ngục tốt trong lao đều kiêng kỵ Đoan Mộc Kỳ, hắn ở trên đường phố Thiên Dạ hoành hành bá đạo đã quen, ai cũng chẳng muốn đắc tội vị hoàng tử này, chuẩn bị cho Lạc Vân Hi phòng giam cũng không tệ lắm, bên trong còn giường, bàn nhỏ như ở nhà, vô cùng sạch sẽ, trái ngược với những người bị giam ở nơi này chỉ có thể ngủ trên mặt đất ẩm ướt thực sự là tốt hon nhiều.





Quản ngục cũng không bắt nàng mang còng chân, khóa cửa lại liền đi ra ngoài.





Lạc Vân Hi nhàn nhã đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ngồi lên trên giường, bắt chéo chân.





Nàng cũng không phải tới để ở tù, một ngày ở Tông nhân phủ cũng chính là cơ hội tốt khó được.





Mở trang giấy Khinh Hồng đưa tới ra, mặt trên viết vài chữ: Đưa khăn tay cho Nhan phủ doãn nhìn. Chữ "nhìn" cuối cùng rất xấu, đủ thấy lúc ấy rất vội vàng.





Lạc Vân Hi mở rộng khăn tay màu trắng, một mùi thoang thoảng nhàn nhạt tràn vào chóp mũi, tơ lụa màu trắng hơi ố vàng, đủ thấy là đã có từ nhiều năm trước. Mặt khăn thêu một đóa hoa ngọc lan nhỏ, ước chừng nhỏ bằng lòng bàn tay, hoa nhụy vàng cánh trắng, ở đầu cành cây, cực kỳ đẹp mắt.





Nàng nhíu mày khó hiểu.





Nhan phủ doãn, vừa rồi Thái tử kêu Nhan phủ doãn.





Tông nhân phủ là do hoàng thân quốc thích quản, phủ doãn là chính Nhất Phẩm, chức quan khá cao, quyền thế lại lớn, cho nên trong triều rất được tôn kính và kiêng kỵ.





Tam di nương làm sao biết hắn?





Nhìn thấy chiếc khăn tay này, trong đầu không khỏi nổi lên một câu chuyện vô cùng cẩu huyết.





Di nương và Nhan phủ doãn vốn rất yêu nhau, nhưng một bên nhà cao cửa rộng một bên nhà nghèo, vương tử và cô bé lọ lem cuối cùng cũng không thể ở bên nhau, sau này Lạc Thái Úy vừa ý di nương, đã nạp nàng vào phủ làm thiếp . . .





Nghĩ tới đây, Lạc Vân Hi không khỏi bật cười.





"Chuyện gì mà buồn cười như vậy?" Một giọng từ sau lưng truyền đến.





Nàng quay đầu lại, đã nhìn thấy Cửu Khúc Chỉ tóc bạc, tay cầm một cái hồ lô rượu, ở ngoài đầu cửa nhà lao.





"Sư phụ." Lạc Vân Hi vô cùng vui vẻ, "Sao người tới nơi này?"





"Chuyện của ngươi lưu truyền đến mức tất cả mọi người đều biết." Cửu Khúc Chỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới một lần, chêu chọc nói: "Hi nhi, ta thay con ở tù, con đi ra ngoài, ta muốn vào đây."





Lạc Vân Hi vốn rất cảm động, còn chưa cảm động được một giây, đã bị đánh nát.





Cửu Khúc Chỉ dương dương đắc ý nói: "Ta muốn ẩn núp trong Tông nhân phủ, tiểu tử chết tiệt kia chắc chắn không tìm được ta, Trung Sơn Vương cũng tìm không được ta, đánh chết bọn hắn cũng sẽ không nghĩ đến Bổn đại tiên sẽ ở Tông nhân phủ, ha ha, nghĩ tới liền rất đắc ý!"

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK