Edit: thu thảo
Lạc Vân Hi thấy dòng người cuồn cuộn, lại lùi về hướng bên cạnh, cũng không lên tiếng. Đoan Mộc Kỳ đi tới, sắc mặt xanh đỏ đan xen, nhìn Lạc Vân Hi, hắn hạ thấp giọng nói: "Thái tử không dọa đến ngươi à? Hắn không nghe lời ta nói."
Lạc Vân Hi kinh ngạc chớp mắt đánh giá hắn, tức thì nhìn thấy ống tay áo hắn có chút bị xé rách, trong lòng lập tức sáng tỏ, vừa rồi, Đoan Mộc Kỳ nhất định ở ngoài viện nói cái gì cùng Thái tử, tiếc thay, Thái tử một lòng muốn trừng phạt nàng!
"Không có chuyện gì." Lạc Vân Hi cong môi cười.
Chữ cảm ơn là không cần nói, nàng sẽ ghi trong lòng.
Thái tử cũng không đuổi theo ra ngoài, mà là người thừa dịp người ta ra ngoài xem náo nhiệt bước về phía trước mặt Lạc Vân Hi, cất giọng: "Lạc Vân Hi, ta xem thường ngươi, da mặt dày như vậy, cha con Lương gia đuổi ngươi cũng không đi!"
Lạc Vân Hi lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt không có chút tình cảm chút nào.
Mi Đoan Mộc Kỳ nhíu lên, nhẹ giọng nói: "Hoàng huynh, Lạc Vân Hi chỉ là nhanh miệng, nhưng không phải người xấu."
Thái tử lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không buồn không vui nói: "Thập nhị đệ, ngươi bị nàng bỏ bùa mê thuốc lú gì rồi sao? Sao lại nói chuyện giúp nàng!"
Gò má Đoan Mộc Kỳ nổi lên thần sắc khó xử, môi đỏ mọng của Lạc Vân Hi khẽ mở, nói: "Thái tử điện hạ, ám vệ của ta đã sớm đi ra ngoài, nói vậy, hiện tại đã tới hoàng cung, ta nghĩ, nếu như hoàng đế biết hành động của ngươi hôm nay, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Đường đường là một Thái tử, cùng một tiểu nha đầu như ta tính toán, thật sự không sợ, làm người ngoài chê cười sao?"
Thái tử ngẩn ra, quét mắt nhìn phía sau Lạc Vân Hi, quả nhiên không còn một hạ nhân.
Đoan Mộc Kỳ cũng kinh ngạc nói: "Đúng vậy, tiểu nha đầu vừa rồi chẳng phải luôn đi theo ngươi sao?"
Lạc Vân Hi giơ tay, ngăn cản hắn nói ra là ai vậy, khẽ cười nói: "Đúng vậy, kỳ thật ta bay lên cây, chỉ là một chiêu đánh lạc hướng mà thôi, để cho ám vệ của ta ra khỏi Lương phủ, bẩm việc này cho hoàng đế, cầu hắn mau tới cứu tiểu nữ một mạng, muôn ngàn lần không thể chết ở trong tay Thái tử."
Lúc ấy, Xuân Liễu đã theo ý của nàng ra khỏi phủ, chỉ có điều, nàng nói thành "ám vệ", chính là sợ người của Thái tử đuổi theo, cho dù hiện tại, nàng đã xác định người của Thái tử không đuổi kịp Xuân Liễu rồi.
Xuân Liễu tuy không có võ công, nhưng nàng ấy rất thông minh nên nàng rất yên tâm.
Thái tử tức đến mức nghiến răng "kèn kẹt", hắn hơi run rẩy nói từng chữ từng chữ: "Lạc Vân Hi, ngươi giỏi lắm! Bản cung sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Hắn tuyệt đối không ngờ, Lạc Vân Hi muốn để chuyện này truyền đến tai hoang đế, mà người đó lại chính là khắc tinh của hắn.
Từ khi Lạc Vân Hi nghe được Quân Lan Phong nói chuyện giúp nàng trong việc nàng đánh Tằng Thủy lần trước, trong lòng nàng, tất nhiên đã nắm rõ nhược điểm của thái tử.
"Ta không giỏi lắm." Tâm tình Lạc Vân Hi khá vui vẻ, cong môi cười nói: "Ta chỉ có chút hư hỏng thôi."
Thái tử giận dữ đến mắt trọn tròn, không nói lời nào, Lạc Phi Dĩnh ở một bên nghe mà sợ mất mật, không ngờ, một việc nhỏ như vậy, mà Lạc Vân Hi lại dùng cách nói cho hoàng đế uy hiếp Thái tử.
Thời gian trôi qua rất, trước cửa phủ, vang lên tiếng pháo nổ, tiếng chiêng trống rung trời, Lương phủ được bao phủ trong tơ lụa màu đỏ sậm, không khí vô cùng vui vẻ.
Các khách mời đều tập trung ở Thủy Nguyệt Sảnh, rất nhanh, Lương Diệp Thu mặc đồ cưới đỏ thẫm đi vào, tay phải của hắn nhặt một cái băng gấm màu đỏ, ánh mắt Lạc Vân Hi thuận theo băng gấm nhìn tiếp, tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị hoảng sợ.
Lý Vô nhan hôm nay mặc trang phục lộng lẫy, mặc quần áo cưới đỏ thẫm, váy dài tầng tầng lớp lớp, nạm châu khảm ngọc, tương đối quý giá, chỉ có điều, dáng người dường như còn cao to hơn Lương Diệp Thu kia, thật sự là có thể đánh ngã cả một xấp người lớn.
Mọi người dám cười không dám nói, từng người trợn to mắt nhìn "kỳ quan của Thiên Dạ" này.
Lạc Vân Hi thầm nghĩ, nếu như gỡ khăn voan xuống, không phải doạ chết người sao?
Tất cả khách dồn dập tìm chỗ ngồi xuống, Lạc Vân Hi vừa quay đầu lại, liền đối mặt với nét mặt già nua của Lương Tông Phủ.
"Còn muốn ta lại đuổi ngươi lần nữa sao?" Mặt Lương Tông Phủ đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
Lạc Vân Hi nhẹ nhàng nói: "Lương đại nhân, ta cũng chỉ nói một câu trước đó, đưa ta văn vật định thân, còn muốn ta lại nói lần thứ hai sao?"
"Không thể!" Lương Tông Phủ từ chối luôn.
"À." Lạc Vân Hi Thanh cười nhẹ một tiếng, bất chợt bước nhanh về hướng Lý Vô Nhan.
"Ngươi muốn làm gì?" Lương Tông Phủ kinh hãi, vươn tay, nhưng không kịp bắt lấy một góc áo của Lạc Vân Hi một.
"Phần phật" một tiếng, Lạc Vân Hi giả bộ ngã xuống, một tay nắm lấy làn váy thật dài của Lý Vô Nhan, Lý Vô nhan chưa từng mặc váy dài như vậy, nên khi bị nàng giẫm xuống, thân mình liền ngã mà không có chút hình tượng nào vè phía trước, Lương Diệp Thu dương mắt nhìn rồi tay đưa ra như muốn đỡ, chỉ là, khi ánh mắt chạm tới bắp thịt có vẻ nhưu còn to hơn bắp thịt nam nhân kia, thì lập tức dừng tay.
Lý Vô Nhan ngã nhưu vồ ếch, đau đến kêu to lên, khăn voan đỏ rơi xuống đất, lộ ra một gương mặt kinh thế hãi tục.
Mắt lệch sang một bên, cái mũi nhỏ, môi thì sứt, da thịt ngăm đen, như là người đứng ngoài trời nắng bảy ngày bảy đêm vậy, còn cái đầu kia, căn bản không thành hình người, những phu nhân quyền quý có chút nhát gan bị doạ hét rầm lên.
Lý Vô Nhan không ý thức được mình tạo thành náo động chút nào, mà nhấc váy dài lên tới tận bên hông, lộ ra quần lót phía dưới.
"Đừng làm như vậy Thiếu phu nhân!" Nha hoàn hai bên kéo tay nàng ta lại, Lý Vô Nhan tức
Đọc nhanh tại Vietwriter.com