Mục lục
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 138: Chương 138








Biểu hiện kỳ lạ của thái hậu khiến Lạc Vân Hi ngẩn ra, nhưng nàng không dám lơ là cảnh giác, mà cao ngạo đứng thẳng tại chỗ, mắt đảo qua bốn phía, tai cũng lắng nghe mọi tiếng động xung quanh, cả người duy trì trạng thái cảnh giác.





Kiếp trước nàng tự do thoải mái, không sợ cường quyền, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tuy tổ chức quản lý nghiêm khắc, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác cũng tương đối khoan dung, chẳng qua sau đó người thân của nàng xuất hiện, mới làm loạn cuộc đời của nàng lên.





Sau khi đi tới cổ đại, nàng vẫn rất ẩn nhẫn, thế nhưng, người tính khí tốt hơn nữa cũng có thời điểm bùng nổ, hơn nữa nàng cũng chưa từng để những người này trong mắt.





Thái hậu nói hai chữ "Tố Tố" kia cực kỳ rõ ràng, tất cả người bên cạnh đều nghe thấy được.





Bắt đầu từ hoàng đế, đến hoàng hậu, Lương quý phi, các phi tần khác và Quân Lan Phong, đều hơi thay đổi sắc mặt.





Tố Tố, sao thái hậu lại gọi ra tên của nàng ấy trong ại trường hợp này? Lương quý phi liếc mắt nhìn về hướng Tuyết Cẩm, nếu như nàng ta nhớ không lầm, Tuyết Cẩm này là của Nhị hoàng tử tặng cho Lạc Vân Hi.





Mắt hoàng đế vốn nhuộm vài phần vui đùa sắc cũng trở lên u ám mấy phần trong chớp mắt, đưa mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi, hình ảnh nữ tử múa Tuyết Cẩm lại hiện lên một lần nữa trong đầu.





Cũng là váy dài màu trắng, cũng là khuôn mặt lạnh lùng, cũng là dáng vẻ vung Tuyết Cẩm vô cùng tao nhã, khi đối mặt với kẻ địch lớn mạnh dáng người uyển chuyển cũng không có bất kỳ ý định khom lưng nào, kiên quyết tự tin như vậy, không biết có thứ gì đó dường nhu đâm trúng tim hắn khiến nó run lên.





Dưới gương mặt tinh xảo trang điểm lòe loẹt của hoàng hậu bỗng chốc hiện ra sát ý, lạnh mặt thét lên: "Còn không mau bắt kẻ phạm thượng này lại!"





Trong mắt nàng ta hiện ra sự đố kị nóng rực.





"Từ từ đã!" Hoàng đế lên tiếng ngăn cản.





Thánh thượng đã hạ lệnh, ngự Lâm Quân lập tức thu thế, lùi sang một bên, lẳng lặng chờ mệnh lệnh mới.





Hoàng đế từ trên chỗ cao nhất đứng lên, thân thể được bao bọc dưới long bào vô cùng cao to, dáng người có chút giống Quân Lan Phong, trên mặt hắn lưu lại nhiều dấu ấn do sương gió của từng tháng năm để lại.





Hắn bước xuống thềm ngọc, mấy tên tiểu thái giám vội vàng đuổi theo, đèn lồng sáng chói chiếu rọi khắp nơi, Lạc Vân Hi cũng không sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn.





Mày hoàng đế nhíu chặt, nếp nhăn nơi khóe mắt đã nói lên tuổi của hắn, trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc, vừa rồi sao lại vì nữ tử trước mắt mà nghĩ đến Tố Tố đây?





Một khắc kia, khí chất của nàng rất giống, thậm chí độ cong góc mặt, lông mi dài cũng giống nàng ấy, nhưng nhìn chính diện, lại không có bất kỳ điểm nào giống.





"Xoay mặt đi." Hoàng đế chỉ cây cột ngọc trạm trổ bên cạnh, trầm giọng nói.





Lạc Vân Hi không biết hắn có ý đồ gì, ánh mắt nhìn về phía sau lưng hoàng đế, Quân Lan Phong bước nhanh đến, nhìn thấy sắc mặt của hoàng đế, nói với Lạc Vân Hi: "Hoàng thượng bảo ngươi quay mặt sang, thì ngươi xoay qua chỗ khác đi."





Hắn nói, xong thì nhẹ nhàng chớp mắt nhìn nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi.





Lạc Vân Hi cảm giác trên người hoàng đế có sát khí, liền xoay mặt nhìn về phía cây cột kia.





Tim hoàng đế nhảy lên, nháy mắt một cái, thật sự nhìn kỹ, chợt phát hiện, nữ tử trước mắt không hề giống Tố Tố.





Hắn có chút thất vọng, nhìn Tuyết Cẩm nàng còn nắm trong tay, hoàng đế không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi nàng vung Tuyết Cẩm lên, có lẽ là khí chất quá giống thôi, mới để hắn và thái hậu đều nghĩ đến Tố tố. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Tuyết Cẩm của ngươi ở đâu ra?"





"Hoàng thượng, là Nhị hoàng tử đưa cho nàng." Lương quý phi vội vàng lên tiếng, như sợ bị người khác đoạt mất công lao.





"Đoan Mộc Ly sao?" Trong mắt hoàng đế hiện lên vẻ thất vọng.





Quân Lan Phong đi tới bên cạnh Lạc Vân Hi, thấp giọng nói: "Đưa một đầu Tuyết Cẩm cho ta."





Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thầm than, hình như mình không hề có một chút đề phòng nào với hắn, đây không phải chuyện tốt, thế nhưng, nam nhân đáng chết này, lại làm nàng tin tưởng hắn như thế.





Quân Lan Phong nâng một đầu Tuyết Cẩm đến trước mắt hoàng đế, nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng, ở đây thêu một đóa hoa lê, là của Đình phi nương nương, không sai được."





Trước kia ba cái Tuyết Cẩm đều có dấu hiệu riêng, của Tần Lê Đình, vẽ một đóa hoa lê, sau này để lại cho Đoan Mộc Ly.





"Ừm." Hoàng đế không lại nhìn, xoay người về ngai vàng.





Có thể, hắn quá nhớ nàng ấy! Nắm giữ Tuyết Cẩm, cũng chỉ một loại trùng hợp mà thôi, về đến trên chỗ ngồi, hoàng đế xoa mi tâm mệt mỏi, lần nữa hỏi: "Nhị hoàng sao lại có thể tặng Tuyết Cẩm cho ngươi?"





Lạc Vân Hi tùy tiện đáp: "Nhị hoàng tử nói, ta và Tuyết Cẩm có duyên."





Có duyên sao? Khóe miệng hoàng đế nhếch lên vẻ cười khổ, nhưng cũng không xử phạt nàng, nói: "Lạc Vân Hi, quý phi dù không phải thế nào, cũng là nữ nhân của trẫm, ngươi nói nàng ta không tài không đức, không xứng làm quý phi, chẳng phải trách ánh mắt trẫm kém cỏi, ngu xuẩn hết mức sao? Ngươi nói ánh mắt quý phi không được, là nói trẫm không xứng với nàng ta sao?"





Hắn nhẹ nhàng mấy câu nói, nói tới mặt mỗi người điện trong biến sắc, Lạc Kính Văn vén trường bào lên, đến quỳ dưới bậc thang, cuống quít dập đầu: "Hoàng thượng bớt giận! Nữ nhi này của thần từ nhỏ đã là phế vật, vốn cũng sẽ không nói chuyện, là thần sai, không nên dẫn nàng tiến cung, hoàng thường bớt giận, thái hậu bớt giận, quý phi bớt giận!"





Triều thần và các phu nhân quyền quý ngồi trên điện, trong lòng cũng vì lá gan Lạc Vân Hi quá lớn dám vô lễ mà cảm thấy khiếp sợ, lòng bàn tay đầy mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ, Lạc tam tiểu thư dù cho không phải phế vật, nhưng thái độ làm người này, cũng đủ để Lạc gia xui xẻo.





Lần này, Lạc Vân Hi tiến cung là do thái hậu muốn nàng đi, nhưng Lạc Kính Văn không nhắc tới một lời, chỉ nói là mình không nên dẫn nàng đến, để lại mặt mũi cho bề trên, mà nói nàng là phế vật, rõ ràng là để thái hậu bớt tức giận.





Đúng vậy, nàng là phế vật, ai nấy cũng biết chuyện.





Bên trong điện, Lạc Kính Văn dập đầu lại nghe thấy một giọng nói vô cùng rõ ràng truyền đến, Lạc Vân Hi cũng không quỳ xuống, lẳng lặng mở miệng: "Hoàng thượng là minh quân từ trước đến nay, coi như là người không tinh mắt thật, cũng có thể thấy hoàng thượng rất tốt, là minh quân nắm quyền, dân

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK