Đoan Mộc Ly thấy nàng không nhìn mình, đành phải từ trên tường nhảy xuống, giãn cánh tay ra, hít sâu một hơi, ra hiệu Lạc Vân Hi nhìn sau cửa xe ngựa màu xanh.
Lạc Vân Hi xốc màn xe, một cỗ ấm áp vọt tới, hai gò má bị ánh lửa của một chậu than đốt trong xe chiếu tới càng làm nàng tươi tỉnh, nàng ngồi lên xe ngựa, duỗi đôi tay tới sưởi ấm.
Đoan Mộc Ly cũng tiến tới gần, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh lửa càng mỹ lệ, có một loại yêu diễm sai lệch, hắn nhấc đôi mi thanh tú lên, bĩu môi nói: "Ta sắp bị đông thành tượng đá."
"Ai bảo ngươi không lên xe ngựa, ngồi chờ ở trên tường làm gì?" Lạc Vân Hi bất đắc dĩ cười nói.
"Đó chẳng phải là vì để có thể nhìn thấy ngươi trước sao?" Đoan Mộc Ly quở trách liếc xéo nàng một cái: "Trời đông giá lạnh, sư phụ sẽ không tới đâu, hắn ở viện khác uống rượu, chúng ta tới lúc này, vừa đúng lúc ăn bữa cơm đoàn viên."
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, gò má dễ nhìn đỏ bừng như quả táo: "Ngươi không cần tiến cung sao?"
"Đã đi rồi, trong cung dùng cơm sớm, trở về còn có thể ăn bù một bữa nữa."
Hai người vừa nói, vừa đến biệt viện của Đoan Mộc Ly, trong khoảng thời gian này Lạc Vân Hi đã xem xong toàn bộ sách của nơi này rồi, nên nàng hết sức quen thuộc biệt viện này, sư đồ ba người ở đây đoàn viên, không thể tốt hơn nữa.
Sau kh xe ngựa của bọn hắn đi xa, ở cửa sau Lạc phủ có một bóng dáng cao lớn đi ra.
Quân Lan Phong mặc áo dài màu tím, trên vai buộc áo khoác lông chồn, mái toc đen như mực dùng mũ ngọc búi lại, sắc mặt lạnh lùng, nhìn phương hướng bọn họ rời đi, môi mỏng mím thành một đường.
"Chủ tử." Cửu Sát lặng yên không một tiếng động hiện ra ở phía sau hắn, lo âu kêu.
"Hả?"
Giọng của nam nhân trầm thấp, nghe như đang ẩn giấu đi một số tình cảm đè nén.
Cửu Sát cố lấy dũng khí nhắc nhở nói: "Chỗ Tình Yên tiểu thư vẫn nên đi qua."
Quân Lan Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhíu mày một cái, nói "Ừm, đi thôi."
Ba người Lạc Vân Hi và Cửu Khúc Chỉ, Đoan Mộc Ly ở biệt viện ăn một bữa cơm giao thừa ấm áp, Cửu Khúc Chỉ liền đi ngủ say như chết.
"Sư phụ không gác đêm sao?" Lạc Vân Hi khó hiểu hỏi.
Nàng biết, ở trên Thiên Dạ, gác đêm giao thừa rồi gửi lời chúc phúc tốt đẹp nhất đúng đầu năm mới, cũng coi là quy củ rất quan trọng.
Đoan Mộc Ly uống chút rượu, gò má khí khái anh hùng ửng hồng hừng hực, vô cùng mê người, cũng không biết có hay không say, ánh mắt lại không có chút tỉnh táo nào, nửa nằm trên ghế Thái sư, mặc cho mái tóc màu đen rối tung trên bả vai, bảo thạch xâu chuỗi màu lam trước trán càng phát sáng rực rỡ, ợ rượu, nói: "Mặc kệ người, hàng năm đều như vậy. Ngược lại Vân Vân, năm nào cũng đều gác đêm sao?"
Trước đây, Lạc Vân Hi tất nhiên không cùng bọn hắn cơm ăn giao thừa, đây là lần đầu tiên.
Lạc Vân Hi "ừ" ột tiếng.
Đoan Mộc Ly liếc nhìn sắc trời bên ngoài, phần môi tràn ra một tiếng thở dài như có như không: "Ta đưa ngươi trở về thôi, khí trời lạnh như vậy, đốt thêm vài chậu than, tránh bị đông hư mất."
"Sư huynh, ngươi không ở đây ngủ một chút à?" Lạc Vân Hi hỏi.
"Không." Hắn nheo đôi mắt đào hoa cháy hồng lại, liếc nhìn về hướng Lạc Vân Hi, lẩm bẩm nói: "Ta thực ra cũng là không tin cái này, chẳng qua, mấy năm trước đều canh giữ thay người khác, năm nay, sợ là không cần ta rồi phải không?"
Lạc Vân Hi nghe hắn nửa tỉnh nửa say nói, trong lòng hơi động, thay người khác canh giữ sao? Người này sẽ là . . . cũng không biết suy đoán thế nào, lại bật thốt lên hỏi: "Là Đỗ Tình Yên sao?"
Thân thể của nàng ta, chắc là không nên thức đêm.
Con ngươi Đoan Mộc Ly đảo mấy vòng, trên khóe miệng treo một nụ cười nhạo, thái độ lười biếng nói: "Đúng" hắn lôi kéo tay Lạc Vân Hi, kéo nàng đến ghế bên cạnh ngồi.
Lạc Vân Hi thấy hắn có chút say, cũng không lộn xộn.
"Ngươi từng hỏi ta, có phải thích nàng ấy không, biết nói thế nào đây? Yên nhi là cô nương có tấm lòng tốt, chúng ta quen biết nhau từ thuở nhỏ, lúc cuộc sống của ta bế tắc nhất, là nàng ấy an ủi và cổ vũ ta, ta mới có thể đứng lên, trong lòng ta cực kỳ cảm kích đối với nàng ấy, tiếc thay ta không có phúc khí cưới nàng ấy."
Đầu lưỡi Đoan Mộc Ly hơi lớn, hắn thở hổn hển một lúc, cười nói: "Vân Vân, ngươi nhìn sư huynh, uống chưa được mấy ly rượu đã say thành thế này, bình thường, đều thả mấy viên thuốc giải rượu trong rượu, hôm nay người một nhà chúng ta ở cùng một chỗ, đương nhiên phải chân ướt chân ráo lên sân khấu, xú lão đầu có tửu lượng thật là tốt quá đi."
"Tửu lượng của ngươi cũng không tệ." Lạc Vân Hi cười nói, trong lòng vẫn đang suy nghĩ câu: Yên nhi là cô nương có tấm lòng tốt, trong long nàn dang lên chút bất an không tên.
"Ta cho rằng, các nữ hài tử đều như vậy, không ngờ, lại gặp phải ngươi." Đôi mắt Đoan Mộc Ly ngưng mắt nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, trong mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ như đốt than nổi lửa. Ta không biết nên hình dung ngươi như thế nào, nếu
Đọc nhanh tại Vietwriter.com