Chương 1041
Chương 1041: Tôi quỳ thì ai dám nhận?
Dương Hạo Quân ở bên này tất nhiên là không biết nhà họ Dương đang ầm ï vì sự xuất hiện của anh.
Ngay cả Dương Minh Thiên và Dương Cuồng Lan cũng biết sự hiện hữu của anh.
Càng không biết Dương Thần đang chuẩn bị ngửa bài để đối phó với mình.
Bởi anh còn đang bận chuyện hôn lễ.
Phòng cưới ở Giang Bắc đã rất ổn rồi.
Dương Hạo Quân vừa lòng, đây mới là dáng vẻ của gia đình.
Tâm trạng anh đang rất tốt.
Ngay lập tức Lê Quân Hào cũng ra Giang Bắc.
Là anh em với nhau mà.
Hai người đã sáu năm không gặp, tất nhiên là cảm động không thôi.
“Người anh em, hôn lễ của cậu anh tất nhiên muốn chúc mừng nhưng mà..”
Lê Quân Hào hơi do dự.
“Sao vậy? Anh Hào có chuyện gì thì nói thẳng đi!"
Dương Hạo Quân nói.
“Anh vừa tới thủ đô, giờ thì ai ở thủ đô cũng biết đến sự tồn tại của cậu rồi! Nhà nhà họ Dương đối với chuyện của cậu thì ầm ĩ, sớm muộn gì cũng tới tìm cậu thôi. Hơn nữa Dương Thần cũng không bỏ qua cho cậu đâu!”
“Bị nhà họ Dương nhìn chằm chằm cũng
không phải chuyện gì tốt. Người anh em ạ, đến lúc đó em cầu xin nhà họ một chút đi! Không cầu xin được tiến vào cửa lớn nhà họ Dương nhưng xin nhà họ Dương bỏ qua cho cậu!”
Lê Quân Hào đề nghị.
Bị Dương Thần ghim, chắc chắn không thể yên ổn.
Vận khí của họ lại tốt, vừa mới có con dấu của Vân Lang.
“Xin nhà họ Dương tha?”
Dương Hạo Quân vui vẻ.
“Ừ, phải. Đến lúc đó cậu hãy quỳ xuống dập đầu, nói vài câu hay! Nhà họ Dương sẽ không làm khó cậu. Dù sao thì mọi người đều biết cậu tôn tại rôi, nhà họ Dương cũng không làm gì được cậu.”
Ánh mắt Dương Hạo Quân lạnh lẽo: “Em quỳ
xuống được nhưng nhà họ Dương nhận được sao?”
Chiến thần Vân Lang quỳ, đâu phải ai cũng nhận được.
Kể cả nhà họ Dương!
“Ài, Hạo Quân cậu đấy, cái gì cũng tốt chỉ có là quá cứng đầu, tiêu chuẩn nhận thức của cậu vê chuyện của người khác cũng không thể thay đổi!”
Lên Quân Hào thở dài: “Để anh tìm thím, nhờ thím đến cầu xin lúc đó vậy.”
Lê Quân Hào cũng chỉ vì lo lắng cho Dương Hạo Quân.
Chỉ cần anh chịu thua nhà họ Dương thì nhà họ Dương tuyệt đối sẽ không gây khó dễ.
“Thôi, khỏi cần, chuyện của nhà họ Dương em tự biết”