Chương 1619
Chương 1619: Trong số mệnh đã định có một kiếp nạn này
"Hắc thần giáo!"
Phó Phong Thu ảo não không thôi.
Bởi vì anh ta quá rõ ràng cái tà môn ma đạo này.
Hắc Thần Giáo cách Tây Đường không xa, là thế lực lớn nhất trong núi Thập Phương ở Miêu Cương.
Bọn họ tu luyện thuật pháp và võ công kỳ dị.
Trong thể lực, mỗi người không những quỷ dị mà còn có thực lực cực mạnh.
Phó Phong Thu và giáo chủ Hắc Thần Giáo
từng giao thủ quan tại Ước hẹn chúng thân.
Anh ta bại!
Cho nên Hắc Thân Giáo bắt bé Quân đi, anh ta liên muốn tuyệt vọng.
Thực lực của Hắc Thần Giáo chung quy vẫn mạnh hơn thành Vô Song.
Bé Quân bị người khác bắt đi, Phó Phong Thu cho dù thể nào cũng sẽ cướp vê.
Nhưng đây lại là Hắc Thân Giáo từng mang lại cho anh ta bóng ma, chưa chiến đã e sợ.
Vừa nghe đến Hắc Thần Giáo, Phó Phong Thu đã vội đánh trống lui quân.
"Rốt cuộc là ai truyền tin? Không phải ta đã bảo tất cả mọi người giữ bí mật sao?"
"Sư phụ, thiên hạ không có bức tường nào không hở! Bé Quân có thiên phú cao như vậy,
sớm muộn cũng bị bại lộ, chỉ là không ngờ lại là Hắc Thần Giáo! Lần này xong rồi, cho dù thế nào chúng ta cũng không thể cướp lại người từ tay Hắc Thần Giáo được!"
Khương Tử Hào nói.
Cậu ta và mấy sư đệ sư muội khác đều lộ ra nụ cười ngầm hiểu.
Khương Tử Hào biết việc thành Vô Song lại sợ Hắc Thân Giáo.
Cho nên cố ý tiết lộ tin tức cho Hắc Thân Giáo.
Chính vì chắc chắn Phó Phong Thu không dám cứu người.
Phó Phong Thu cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng lại không có cách nào phản bác.
Thậm chỉ ngay cả tin tức cũng không biết vì sao lại lộ ra ngoài...
Nhất thời toàn bộ thành Vô Song đều trở nên u ám.
Tất cả mọi người đều trậm mặc.
Bé Quân bị Hắc Thần Giáo bắt đi, cho dù là bồi dưỡng thành cường giả tuyệt thế hay là dùng để tu luyện võ công tà đạo thì cũng là một đả kích lớn cho thành Vô Song.
Trái tim Phó Phong Thu như bị chảy máu.
"Bé Quân! Bé Quân sao rồi?"
Đoàn Lê Nguyên và Chí Nam Yên sau khi biết chuyện thì lập tức tới.
"Câu xin thành chủ, cầu xin sư phụ cứu bé Quân đi!"
"Tôi chỉ có một đứa con gái, bé Quân mà xảy ra
truyện thì tôi biết sống thế nào!”
Đoàn Lê Nguyên khóc đến khàn cả giọng.