Mục lục
Con rể chiến thần - chiến thần trấn quốc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2202: Chủ nhân cuối cùng của Thiên kiếm!​







Lúc bấy giờ, giao chiến diễn ra khắp nơi, cường giả thoạt trong nhiều như mây nhưng lại mất đoàn kết, mỗi người một cách nghĩ khác nhau.



Bởi vậy, tổ chức Thánh Kinh có thể dễ dàng mở ra một lối thoát.



Đoàn Lê Nguyên nhìn thoáng qua đám "kẻ thù", sau đó không chút do dự, dứt khoát xoay người rời đi.



Thấy thế, thiếu soái Thiên Sách bắt đầu hô hào: "Hỡi các vị, bây giờ không phải lúc để chúng ta đấm đá nội bộ! Chúng ta phải đoàn kết lại, giành lại Thiên kiểm từ tay nữ ma đầu trước đã! Rồi sau đó chúng ta sẽ phân chia sau!"



Rất nhiều cường giả lên tiếng ủng hộ những lời này của thiếu soái Thiên Sách!



"Đúng thế! Thiên kiểm có thể thuộc về tay bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối không thể rơi vào tay Đoàn Lê Nguyên!"



"Mọi người đoạt lại Thiên kiếm từ tay Đoàn Lê Nguyên trước đã!"



"Tất cả chúng ta phải đoàn kết lại, giết Đoàn Lê Nguyên giành lại Thiên kiểm trước!"



Thậm chí là cả Dương Vô Đạo cũng hưởng ứng lời đề nghị này: "Tất cả chú ý, trong số chúng ta có kẻ thông đồng giúp đỡ Đoàn Lê Nguyên! Chúng ta không thể tự giết hại lẫn nhau nữa! Còn đánh tiếp thế này Đoàn Lê Nguyên sẽ thừa cơ bỏ chạy mất!".



"Xông lên!"



"Cùng nhau!"



Cường giả đã đoàn kết lại.



Ngoại trừ vây cánh của Đoàn Lê Nguyên, tất cả cường giả có mặt tại hiện trường hầu như đã hợp sức lại.



Hơn mấy chục nghìn cường giả cùng lúc tiến sát lại vị trí của đám người Đoàn Lê Nguyên.



Lần này, áp lực đè trên vai Đoàn Lê Nguyên bỗng chốc tăng vọt.



Cho dù có Thiên kiếm trợ sức, nhưng một lúc cô vẫn phải đối mặt với vô số cường giả.



Dần dần, cô bắt đầu không chống đỡ nổi nữa.



Mối đe dọa lớn nhất của cô chính là Dương Vô Đạo và thiếu soái Thiên Sách.



Trong suy nghĩ của người ngoài, dù có
truyện gì xảy ra thì hai người này cũng sẽ không hợp tác với nhau.



Nhưng vào thời khắc này, bọn họ ấy thế mà lại hợp sức.



Chắc hẳn Thượng Để Hắc Ám cũng không thể lường trước điều này.



Ông ta dự đoán chính xác tất cả sự việc, cũng đã sắp xếp tất cả đâu vào đấy.



Duy chỉ không đoán trước hai người này sẽ hợp tác với nhau.



'Đùng!



Đùng!



Dương Vô Đạo và thiếu soái Thiên Sách kẻ trước người sau tấn công Đoàn Lê Nguyên.



Phụt!



Dù cho Đoàn Lê Nguyên hùng mạnh đến mấy, nhưng khi phải đối mặt với đợt tấn công cùng lúc của hai người này, cô vẫn bị thương ngay lập tức.



'Bang!



Cô lại bị tứ đại thần tượng của Thiên Sách Phủ làm bị thương, chỉ trong nháy mắt, Thiên kiểm trong tay bay vọt ra ngoài.



Ngay lập tức, hàng nghìn cường giả đều lao tới.



Chỉ thấy thiếu soái Thiên Sách nhếch miệng, cười một cách bí hiểm.



Vào ngay lúc này, mấy nghìn cường giả bất chợt cảm thấy năng lượng vô hình trong khu vực này biến đổi.



Bọn họ cảm thấy áp lực nặng tựa chục nghìn cân đè lên cơ thể, việc cử động, ra chiều đều bị hạn chế.



Sức chiến đấu suy giảm.



Tất cả đều đã bị kiềm chế.



"Ha ha ha.."



Thiểu soái Thiên Sách cười khẳng khác.



Anh ta đã từng bế quan tu luyện ở đây, vậy nên anh ta hiểu rõ mọi thứ, cũng có thể kiểm soát khu vực này.



Đây là thế giới của anh ta, anh ta có thể khống chế mọi thứ.



Ngay cả Dương Vô Đạo cũng bị hạn chế.



Chậm một bước.



"Bốp!



Thiếu soái Thiên Sách nắm chắc kiểm trong tay.



Những người khác còn định tranh đoạt, nhưng toàn bộ Thiên Sách Phủ, Công nghiệp Vân Lang và cả thể lực đỉnh cao của Lạc Việt đều đã đứng chắn trước người thiếu soái Thiên Sách.



Đám người chậu Viêm Chu, châu Kim Tổ cũng sẵn lòng bảo vệ.



Vừa rồi, họ đã chứng kiến tất cả những cuộc giết chóc lẫn nhau.



Thanh Thiên kiếm này chỉ như một đồ vật không tên tuổi, nhưng lại có thể tạo thành vô số cuộc sát hại.



Thà rằng cứ để nó ở trong tay thiếu soái Thiên Sách.



Thỏa mãn chút ham muốn cá nhân của anh ta cũng chẳng phải chuyện to tát gì.



Chí ít, anh ta càng mạnh hơn thì càng có thể bảo vệ Lạc Việt vững chắc.



"Anh..." Dương Vô Đạo không ngờ mình sẽ bị hạn chế ở đây, ông ta phẫn nộ trợn mắt nhìn thiếu soái Thiên Sách.



"Ha ha ha, các người nghĩ nhiều quá rồi đấy! Thiên kiếm là của Lạc Việt chúng tôi! Ai cũng đừng hòng cướp! Đây là khu vực bế quan của tôi, không một ai nắm rõ khu vực này hơn tôi! Ở đây, không ai là đối thủ của tôi hết!"



Thiếu soái Thiên Sách cười lớn.



Nghe vậy, tất cả mọi người im phăng phắc.



Tuy người người nhà nhà đều muốn sở hữu Thiên kiếm.



Nhưng vừa rồi, khi thiếu soái Thiên




con re chien than truyenhay.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK