Chương 2177: Thoáng cái đã ba năm
Sát ý của Đoàn Lê Nguyên trở nên điên cuồng, vừa mới ra tay, Văn Hi và Chí Nam Yên đều sợ hãi.
Đây là uy áp của người đứng thứ tám trong Thần Bảng sao?
Hoàn toàn không cùng cấp bậc!
“Các người bảo vệ thuốc tê rời đi, tôi ngăn cản cô ấy!”
Văn Hi chỉ huy.
Mấy người Chỉ Nam Yên chỉ có thể mang theo thuốc tễ rời đi trước.
“Muốn chạy sao?”
Đoàn Lê Nguyên lập tức đuổi theo, Văn Hi ngăn cản cô lại.
Mấy ngày nay ở Công Nghiệp Văn Lang, Văn Hi dùng võ thuật cổ và kỹ thuật hiện đại mở mang tiềm lực của bản thân đến mức tận cùng.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất giúp cô ta bước lên được Thần Bảng.
Nhưng đối với Đoàn Lê Nguyên, căn bản không cùng cấp bậc.
Rất nhanh Văn Hi đã bị trọng thương, bị đánh bay ra ngoài.
Không cản được bao lâu cả!
Nháy mắt, Đoàn Lê Nguyên đã đuổi kịp mấy người Chỉ Nam Yên.
“Giao đồ cho tôi, tôi sẽ tha chết cho các người!”
Đoàn Lê Nguyên đưa tay ra.
Mặt Chỉ Nam Yên đầy sợ hãi.
Nhưng lúc này, có khí tức kinh khủng truyền tới.
Cường giả Thiên Sách phủ đã tới.
Thiểu soái Thiên Sách tự mình dẫn người tới.
“Chúng tôi đã để mắt tới cô từ lâu rồi, Nữ Đế!”
Thiếu soái Thiên Sách cười lạnh nói.
“Khởi bẩm thiểu soái, thật ra Nữ Đế chính là vợ của Dương Hạo Quân, Đoàn Lê Nguyên!”
Có người nói ra thân phận của Đoàn Lê Nguyên.
“Hay lắm! Dương Hạo Quân anh hay lắm! Không phải cả đời anh đều phấn đấu vì Lạc Việt sao? Không phải
truyện gì anh cũng nhảy vào cướp công sao? Nhìn vợ anh đi! Lại giết người thành ma vương!”
Thiếu soái Thiên Sách cười to nói.
Nghe vậy, sát khí của Đoàn Lê Nguyên bốc cao ngút trời.
Trông như thể muốn liều mạng với thiếu soái Thiên Sách vậy.
Nhưng lúc này, giọng của Thượng Đế Hắc Ám truyền tới bên tai, bảo cô rút lui.
Đối với mệnh lệnh của Thượng Để Hắc Ám, Đoàn Lê Nguyên luôn là nói gì nghe nấy, lập tức rút lui.
Nhóm cường giả của thiếu soái Thiên Sách truy tìm hồi lâu, lại vẫn để Đoàn Lê Nguyên chạy mất.
“Truyền lệnh của tôi! Sau này Đoàn Lê Nguyên chính là kẻ địch của Lạc Việt! Là kẻ định đứng đầu danh sách truy nã! Gặp cô ta, giết không tha!”
Thiếu tướng Thiên Sách ra lệnh.
Sau này, Đoàn Lê Nguyên chính là kẻ địch của cả Lạc Việt.
Ai thấy cô cũng phải giết cô.
“Dương Hạo Quân Y Dương Hạo Quân, anh quan tâm chuyện thiên hạ, nhưng không quản được chuyện nhà! Khiến tôi cười muốn rụng răng! Có bản lĩnh thì anh ra đây giải quyết Đoàn Lê Nguyên đi!”
Thiểu soái Thiên Sách cười.
Trong Thiên Sách phủ, bé Quân cũng đã lớn rồi.
Bất kể là nhan sắc hay năng lực cũng đều đứng đầu.
Mấy ông tổ tông rất hài lòng về bé Quân.
“Tiếp tục như vậy, thêm một năm nữa, bé Quân đã có thể rời núi một mình làm việc rồi!”
Các vị tổ tông đều cười.
“Nhưng tôi có chút không muốn để bé Quân ra ngoài! Đứa bé ngoan như vậy! Bên ngoài quá nguy hiểm!”
Nữ tổ tông ngang ngược rất yêu thương bé Quân.
“Không được! Bé Quân vẫn phải đi rèn luyện, ra ngoài xông pha! Không thể làm hoa trong nhà kính được!”
“Nhưng mà trước hết, bây giờ chúng ta cần dạy toàn bộ cho nó, đảm bảo sau này nó có thể thoát khỏi nguy hiểm.”
Mấy ông tổ tông nhìn bé Quân, trong mắt đều là lưu luyến.
Cuộc sống trăm năm qua của bọn họ vẫn luôn khô khan vô vị.
Nhưng sau khi bé Quần tới, cuộc sống của mỗi người đều trở nên tươi đẹp.
Trên mặt mỗi người luôn giữ nụ cười.
Thời gian tiếp tục trôi đi.
Thế giới ngày càng thay đổi nhiều hơn.
Ngày càng nhiều di tích cổ được phát hiện, ngày càng nhiều bộ tộc cổ xuất hiện.
Ngày càng nhiều chiến tranh xảy ra.
Sự phát triển của các phe cũng ngày càng nhanh, ngày càng mạnh.
Tăng nhanh hơn trước kia rất nhiều.
Ba năm, thời gian đã qua ba năm.
Thật sự đã biển hoá long trời lở đất!
Ba năm qua thật sự như đã thay đổi một thời đại.
Đã hoàn toàn khác!
Năm sau thay đổi mạnh mẽ hơn năm trước!
Nếu sống lánh đời ba năm, đột nhiên ra ngoài, có lẽ sẽ bị dọa sợ.
Điều khiến Thượng Để Hắc Ám ngạc nhiên là lần này Dương Hạo Quân bế quan đã qua ba năm nhưng vẫn chưa chịu tỉnh lại.
Cậu ta...
Cậu ta đang làm gì?
Cậu ta điên rồi sao?
Thoáng cái đã qua ba năm.
Cậu ta đã ngủ ba năm rồi!