(105)
Cũng may mà Ngự Trầm Quân đã bảo thuộc hạ không cần ở lại nữa, cho nên Trầm Uyển mới dễ dàng lẻn ra ngoài vào ban đêm như vậy. Bước ra khỏi cổng, gió lạnh ùa vào khiến cho cô cảm thấy lành lạnh, cô liền đưa hai tay ôm mình lại rồi ngó ngang ngó dọc xem Thượng Quan Diệp có ở đây không?
Lúc đó, một chiếc xe ô tô màu đen chầm chậm dừng lại trước mặt Trầm Uyển, người bước ra chính là Thượng Quan Diệp.
- Trầm Uyển tiểu thư, cô có thể đi cùng tôi một chuyến không?
Trầm Uyển nhìn Thượng Quan Diệp một lúc, không hiểu sao đối với người phụ nữ này, cô không hề sinh ra cảm giác bất an. Có lẽ, cô sẽ thử tin tưởng cô ấy một lần vậy:
- Được rồi, nhưng mà chúng ta đi đâu?
- Bệnh viện.
...
Bệnh viện tư nhân thuộc quyền sở hữu của Cung Mặc vào ban đêm vô cùng vắng vẻ. Bệnh viện này vốn dĩ trước giờ rất ít bệnh nhân, chỉ có những thương nhân cực kì giàu có, những nhà chính trị quyền lực thì mới được bước vào bệnh viện này.
Bên trong phòng khám, Cung Mặc đã ngồi sẵn đó. Khi Thượng Quan Diệp đưa Trầm Uyển bước vào, hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Trầm Uyển.
Từ lâu, hắn đã cảm giác như mình và Trầm Uyển có một mối liên kết nào đó vô cùng thân thiết. Cũng giống như đêm đó, hắn cuối cùng cũng không nhẫn tâm ra tay với Trầm Uyển, rồi còn thả cô về với Ngự Trầm Quân.
Chẳng nhẽ, cô thực sự là con gái ruột của hắn sao? Có phải hay không, một lát nữa có kết quả xét nghiệm DNA thì sẽ biết ngay thôi.
Cung Mặc cũng khá bất ngờ vì lần này Trầm Uyển lại ngoan ngoãn tới vậy. Cô không những không quậy phá hay giẫy giụa gì, ngược lại còn tự giác bước tới cho bác sĩ lấy máu.
Vừa nãy trên đường tới đây, Thượng Quan Diệp cũng đã kể lại mọi chuyện cho Trầm Uyển nghe rồi. Thì ra là cha muốn làm lại xét nghiệm DNA một lần nữa, như thế cũng tốt, để cô có thể chắc chắn rằng hắn chính là cha ruột của cô.
Trong thời gian chờ đợi, cả ba ngồi im không ai nói gì với nhau, bầu không khí hết sức yên tĩnh. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng có kết quả một cách nhanh nhất.
Mà Trầm Uyển lại không hề hay biết, trời đã sáng từ lúc nào rồi. Cô cũng không hề cảm thấy buồn ngủ luôn. Thứ cô quan tâm lúc này cũng giống như thứ Cung Mặc quan tâm, là kết quả xét nghiệm DNA.
Các y bác sĩ đã dốc hết sức để có kết quả một cách nhanh nhất có thể, phải làm việc xuyên đêm. Khi bước ra, nhìn gương mặt ai cũng mệt mỏi.
- Cung tổng, đây là kết quả mà ngài muốn.
Giây phút kết quả xét nghiệm DNA đưa đến trước mặt mình, Cung Mặc có hơi hồi hộp. Lần đầu tiên trong đời, hắn lại hồi hộp như vậy.
Trầm Uyển cũng thế, cô bước tới chỗ Cung Mặc cũng muốn xem kết quả như thế nào...
[...]
Bầu không khí trong nhà hàng bây giờ đã khác hẳn bầu không khí nặng nề hồi sáng. Trầm Uyển ngồi đối diện với Cung Mặc và Thượng Quan Diệp, không biết nên nói gì hơn.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi trước mặt Cung Mặc với tư cách là cha con ruột của nhau. Kết quả đã rõ ràng như thế rồi, Ngự Trầm Quân không có nói dối cô.
Có trời mới biết, khi nhìn thấy dòng chữ "có quan hệ huyết thống ", cô đã vui mừng cỡ nào. Mừng vì cô còn có cha ruột, mừng vì Ngự Trầm Quân không hề nói dối cô, mừng vì cô và Ngự Trầm Quân không phải cha con ruột thật, như những lời mà Cung Mặc nói trước đó.
Nhưng mà, cô cũng hơi sờ sợ. Trên người Cung Mặc luôn tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, khiến cho người khác muốn gần nhưng lại không dám gần. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lẽo như tảng băng Bắc Cực, chỉ một ánh nhìn chết chóc cũng khiến người ta sợ chết khiếp. Người đàn ông như vậy, ai mà dám bước lại gần chứ?
Tính ra, cũng chỉ có Thượng Quan Diệp dám mà thôi...
Ngắm nhìn Trầm Uyển hồi lâu, thấy mãi cô không dám động đũa, Cung Mặc liền gắp thức ăn cho cô.
- Đang suy nghĩ gì? Dẹp hết đi, ăn sáng cho ta.
A?
Con người này còn đáng sợ hơn Ngự Trầm Quân gấp vạn gấp nghìn lần. Trầm Uyển sợ hãi, vội vã cắm cúi đầu xuống ăn sáng. Nhưng đồ ăn còn chưa kịp đưa tới miệng, cơn buồn nôn đã lập tức ập tới. Trầm Uyển vội buông đũa xuống, ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh.
Cung Mặc nhíu mày, Thượng Quan Diệp liền đứng dậy đuổi theo Trầm Uyển.
...
- Ọe ọe...
Trầm Uyển nôn tháo thốc, bụng cô bây giờ trống rỗng nên vô cùng khó chịu. Cô mệt mỏi bước ra, lập tức chạm mặt Thượng Quan Diệp. Là Thượng Quan Diệp đã đứng ngoài cửa chờ từ sẵn, khi thấy Trầm Uyển ra thì liền đỡ lấy cô.
Thượng Quan Diệp vốn là một người thẳng thắn, không chờ Trầm Uyển lên tiếng giải thích thì cô đã thẳng thừng nói:
- Tiểu thư, đừng để chủ thượng biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, nếu không...
Thượng Quan Diệp kéo dài âm cuối, hậu quả thế nào, có lẽ Trầm Uyển cũng đã đoán ra được rồi đó. Sống lưng Trầm Uyển lạnh ngắt, cô sợ hãi đẩy Thượng Quan Diệp ra.
Cô ấy, là người của cha...
Thượng Quan Diệp thấy Trầm Uyển lảo đảo mất thăng bằng, liền đỡ lấy cô thêm một lần nữa:
- Tiểu thư yên tâm, chuyện này trước tiên tôi sẽ giữ bí mật trước.
Trầm Uyển ngỡ ngàng ngước nhìn Thượng Quan Diệp bằng ánh mắt khó tin, nhưng rồi cô cũng nhỏ giọng cảm ơn:
- Vậy...cảm ơn cô, đã khiến cô phải khó xử rồi.
- Tiểu thư đừng cảm ơn tôi. Lúc này tiểu thư hãy nghĩ cách thoát thân trước đi. Chủ thượng...nhất định sẽ không cho cô cơ hội quay trở về bên Ngự Trầm Quân nữa đâu. Nhân cơ hội này, cô hãy đi đi...
Thượng Quan Diệp có thể hiểu được tình yêu lớn lao mà Ngự Trầm Quân giành cho Trầm Uyển, và Trầm Uyển cũng yêu sâu đậm Ngự Trầm Quân như thế nào? Cặp uyên ương đẹp đẽ trời sinh có một, ai mà nỡ chia rẽ cơ chứ?
Huống hồ, Thượng Quan Diệp cũng hiểu, cảm giác yêu nhưng không thể đến được với nhau, nó đau khổ như thế nào?