(64)
Kết thúc một ngày đầy mệt mỏi như địa ngục đối với Trầm Uyển, màn đêm địa ngục lại tiếp tục ập tới...
...
Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy cả thành phố Las Vegas xa hoa. Thành phố xa xỉ nhưng đầy tội lỗi này, lúc nào cũng sôi động như không muốn ngừng nghỉ.
Tại bar, tiếng nhạc xập xình sôi động như đang muốn khuấy tung tất cả mọi thứ. Trên dàn nhảy, những thân hình nóng bỏng quyến rũ liên tục khiêu gợi. Bên dưới, ai ai cũng hòa mình vào những điệu nhảy nóng bỏng.
Ánh đèn mờ mờ ảo ảo chiếu vào khuôn mặt cương nghị điển trai kia, thân ảnh cao lớn che khuất cả những tia sáng yếu ớt. Người đàn ông có khí thế bức người đang ngồi vắt chéo chân, một tay đang kẹp điếu thuốc lá cháy dở, tay còn lại ôm mĩ nữ.
Mĩ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông tuấn tú là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ánh đèn mờ ảo cũng không thể nào che khuất được vẻ đẹp kiều mị của cô. Nhưng khuôn mặt kiều diễm như thiên thần nhỏ ấy lại không mấy vui vẻ.
Trầm Uyển liếc nhìn Ngự Trầm Quân đầy khó hiểu. Khi nãy rời công ty, hắn nói muốn đưa cô tới một nơi, rốt cuộc lại là đưa cô tới bar?
Người đàn ông này, cô không thể nào nhìn thấu được. Hắn ta có âm mưu gì, cô cũng không biết. Cô cứ như con rối trong tay hắn, mặc cho hắn xoay chuyển thế nào cũng tùy.
Ngự Trầm Quân đột nhiên siết chặt lấy eo thon gọn của cô, hắn ghé vào tai cô nói nhỏ. Giọng nói trầm thấp của hắn rất dễ nghe, nó cứ giống như một liều thuốc phiện khiến con người ta ngà ngà say:
- Không cần căng thẳng!
Chỉ bốn chữ vô cùng ngắn gọn của hắn cũng khiến cô an tâm thêm phần nào. Cô cũng không biết nữa, chỉ biết là vào lúc này, cô cảm thấy vô cùng an toàn.
An toàn đối với người đàn ông tàn nhẫn hệt như ma quỷ này sao? Thật là nực cười mà.
Phòng vip bên trong quán bar sôi động náo nhiệt lại khác hẳn với vẻ ngoài của nó, căn phòng vô cùng yên tĩnh cho tới khi thuộc hạ của Ngự Trầm Quân bước vào:
- Ông chủ, người đã tới.
Ngự Trầm Quân nghe vậy chỉ gật gật đầu, ngay lập tức trong phòng vip xuất hiện thêm ba vị khách nữa. Ba vị khách này, đương nhiên là Trầm Uyển có quen biết, hơn nữa là vô cùng quen thuộc đối với người đàn ông có mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh của người Anh chính thống kia.
Biểu cảm đầu tiên trên khuôn mặt cô là bất ngờ. Đúng vậy, cô vô cùng bất ngờ. Bất giác cô khẽ liếc nhìn Ngự Trầm Quân, rốt cuộc là hắn có âm mưu gì?
Cung Mặc ngồi xuống ghế sofa đối diện, nheo mắt lạnh lẽo nhìn Trầm Uyển. Trong phút chốc, cả người cô run lạnh như đang ở Bắc Cực.
Ngự Trầm Quân siết chặt eo cô như đang tuyên bố quyền sở hữu đối với cô, hắn nhếch môi cười nhàn nhạt rồi chào hỏi Cung Mặc như lẽ thường lệ:
- Cung tổng, đã lâu không gặp rồi.
Cung Mặc nhếch môi:
- Đã lâu không gặp, xem ra Ngự tổng của chúng ta thật là biết nhìn người mà.
Rồi Cung Mặc liếc nhìn Trầm Uyển cười châm chọc. Chà chà, quan hệ cha con ruột loạn luân, thật thú vị.
Bị Cung Mặc nhìn chằm chằm, Trầm Uyển không được tự nhiên cho lắm, cô khẽ đẩy đẩy Ngự Trầm Quân ra. Nhưng ngược lại, hắn càng ôm chặt eo cô hơn, ghé vào tai cô ra lệnh:
- Ngoan nào!
Trầm Uyển dần dần cũng không phản kháng nữa, đôi mắt xinh đẹp vô hồn lại liếc nhìn Harvey. Chắc hẳn bây giờ cậu ta cũng đã biết được, đây là cái tình huống gì rồi nhỉ?
Harvey từ đầu tới cuối cũng nhìn Trầm Uyển chằm chằm bằng đôi mắt khó tin, không phải Trầm Uyển và Ngự Trầm Quân là cha con sao? Tại sao hai người họ lại có những hành động thân mật quá mức như vậy?
Ngự Trầm Quân nhếch môi, hắn nâng ly rượu vang lên tao nhã nhấp một ngụm rồi hướng con mắt lạnh lẽo chết chóc nhìn Harvey:
- Thật khiến Cung tổng chê cười rồi. Nhưng mà thứ lỗi cho tôi nói thẳng, hi vọng là cháu trai yêu quý của Cung tổng cũng nên dẹp bỏ ý định ngu xuẩn đó đi.
Ngữ điệu của Ngự Trầm Quân ngày một lạnh lẽo hơn, ánh mắt sắc lạnh như đang cảnh cáo Harvey, hãy tránh xa Trầm Uyển của hắn ra. Ngày mà Harvey lần đầu gặp gỡ Trầm Uyển tại buổi giao lưu kiến thức lúc ở trường Surval Montreux, Ngự Trầm Quân đã vô cùng không hài lòng với ánh mắt của Harvey lúc cậu ta nhìn cô rồi.
Chết tiệt, Trầm Uyển là của hắn. Những kẻ khác dám nhòm ngó cô, hắn sẽ...giết không tha!