• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 107: Tai nạn ngoài ý muốn




(107)



Ngự Trầm Quân lúc này tựa như một đứa trẻ bất lực đánh mất đi người quan trọng nhất đối với mình. Tuy là hắn nổi cơn thịnh nộ, nhưng tận sâu trong bộ dạng đáng sợ đó là sự cô độc mà ít ai có thể hiểu được. Sáng nay khi thức giấc, hắn không thấy cô đâu, tâm tư hắn hoảng loạn. Đúng vậy, người đàn ông nổi tiếng là tàn nhẫn đáng sợ như Ngự Trầm Quân, như thế mà lại hoảng sợ đến tột độ như vậy.



- Uyển...Uyển...



Ngự Trầm Quân vô thức gọi tên cô, vò đầu bứt óc như một tên vô dụng không thể giữ lấy người mà mình yêu thương. Chuyện mà hắn lo sợ nhất, cuối cùng cũng đã đến rồi. Mới hôm qua Cung Mặc đặt chân đến Pari, ngay hôm nay Trầm Uyển không thấy đâu nữa. Cô còn có thể đi đâu được chứ?



Đến cuối cùng, cô...như thế mà lại chọn cha ruột Cung Mặc của mình...



- Báo!!! Ông chủ, có chuyện không hay xảy ra với tiểu thư rồi.



Đúng lúc đó, Kì gấp gáp chạy thục mạng vào bên trong bẩm báo. Anh ta hốt hoảng như vậy, chẳng nhẽ là Trầm Uyển xảy ra chuyện không hay gì rồi?



Ngự Trầm Quân điên tiết buột miệng chửi thề, không cần nghe hết câu nói của Kì đã lập tức cầm áo đi ra ngoài:



- Chết tiệt, mau chuẩn bị xe.



Cô nhóc Trầm Uyển này, thật khiến hắn không thể nào mà yên tâm được.



...



Bệnh viện...



Hiện tại ở bệnh viện vô cùng náo loạn, các y bác sĩ và người nhà bệnh nhân có mặt ở đây đều chạy tán loạn cả lên. Hôm nay ở đường phố Pari xảy ra một vụ tai nạn lớn ngoài ý muốn, liên tiếp nhiều người bị liên lụy theo. Người nặng cũng có, nhẹ cũng có...



Ngự Trầm Quân cùng thuộc hạ xông vào tìm Trầm Uyển, nhưng chẳng thấy cô đâu. Hắn chỉ thấy các y bác sĩ đang vội vội vàng vàng để cấp cứu cho những bệnh nhân bị tai nạn ngày hôm nay.



Không chờ thêm một giây, Ngự Trầm Quân liền lập tức nắm lấy tay một vị bác sĩ đang chạy tán loạn, kiên nhẫn tra hỏi:



- Uyển của tôi đâu, hả?



Bộ mặt chết chóc vô cùng đáng sợ này của Ngự Trầm Quân khiến cho vị bác sĩ vô cùng hoảng sợ, anh ta cứ nghĩ là mình đang gặp quỷ. Khắp người Ngự Trầm Quân toàn là một màn u ám, hàn khí lạnh lẽo tỏa ra khiến cho người ta không dám bước gần. Nhưng khí thế vương giả này, chắc chắn là một vị nào đó vô cùng quyền lực rồi, vị bác sĩ dù đang vội đến mức muốn tức điên lên, nhưng vẫn không dám đắc tội với Ngự Trầm Quân.



- Dạ...dạ, ngài là người nhà của bệnh nhân nào ạ?



Vị bác sĩ đổ mồ hôi lạnh, Ngự Trầm Quân là gì mà lạnh dữ vậy?



Kì lập tức miêu tả dáng vẻ của Trầm Uyển, có khi lúc nãy vội quá, loạn quá nên chắc các y bác sĩ vẫn chưa biết bệnh nhân là ai, tên gì, ờ đâu, người nhà là ai? Vẫn nên là làm việc có hiệu quả thì hơn:



- Là một cô gái chừng 19 tuổi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, không quá cao, cũng không quá lùn, không mập quá, cũng không gầy quá...bla bla...



Nghe Kì miêu tả dáng vẻ của Trầm Uyển, Ngự Trầm Quân như sắp nổi cơn thịnh nộ, mẹ kiếp, Kì miêu tả thế này thì bao giờ mới tìm được người? Với lại nếu như bị tai nạn nặng nề, máu me đầy người, sao biết ai xấu ai xinh chứ?



Mà Kì vẫn hồn nhiên ngây thơ thao thao bất tuyệt ca ngợi vẻ đẹp như tiên giáng trần ngàn năm có một của Trầm Uyển mà không để ý tới sắc mặt ông chủ đã ngày một u ám hơn.



Vị bác sĩ giật mình, lập tức cắt ngang lời nói của Kì:



- Là một cô gái sao? Nãy giờ cấp cứu cũng chỉ có một người là phụ nữ, liệu đó có phải là người mà các ngài muốn tìm không ạ?



Cái gì? Trầm Uyển...chết tiệt, cô thật sự bị thương rất nặng sao, nên mới phải cấp cứu? Nghĩ tới đây Ngự Trầm Quân liền nắm chặt tay thành nắm đấm, hắn dường như mất kiểm soát mà túm lấy cổ áo của vị bác sĩ:



- Uyển của tôi thế nào rồi, cô ấy giờ đang ở đâu?



Hiển nhiên là vị bác sĩ đã hoàn toàn bị dọa thật rồi, anh ta sợ hãi mặt mày tái xanh mét...



- Dạ...dạ hiện vẫn đang cấp cứu ạ...



Ma quỷ, ban ngày tại sao lại gặp ma quỷ cơ chứ?



Náo loạn như vậy, những người xung quanh cũng bắt đầu xúm lại xem kịch, nhưng cái khí thế bức người tỏa ra từ Ngự Trầm Quân, ai mà dám đi can ngăn hắn cơ chứ?' Cho nên tất cả chỉ dám đứng xem mà thôi...



Hazz, tội nghiệp nam bác sĩ đó, trở thành nơi trút giận cơn thịnh nộ của quỷ rồi.



Ngự Trầm Quân chưa bao giờ phẫn nộ đến cực điểm như vậy, ngay cả giết người hắn cũng vô cùng tao nhã, khí thế như một vị thần. Vậy mà hôm nay hắn lại vì Trầm Uyển mà mất kiểm soát như vậy.



Cái này...hôm nay quả thật Kì đã được tận mắt chứng kiến rồi.



Đúng lúc đó, Ngự Trầm Quân lơ đãng nhìn về phía trước và trùng hợp bắt gặp Cung Mặc đang đứng ngồi không yên trước cửa phòng cấp cứu.



Cung Mặc, liệu có phài là tên đó cũng nghe tin của Trầm Uyển nên lập tức tới đây không? Chết tiệt, thật là đáng ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK