(91)
Bùng!
Tiếng súng nổ lên chói tai, như một con ác quỷ đang giận giữ muốn cướp đi sinh mạng bé nhỏ của loài người.
Vì bị đẩy ra đột ngột, Hoắc Thường Nghị đã nhanh chóng đỡ lại được Ngưng Tịnh cho giữ được thăng bằng. Cả hai kinh ngạc nhìn Ngưng Tịnh. Hoắc Thường Nghị chưa bao giờ dám nghĩ rằng, Trầm Uyển lại có thể dám mạo hiểm tính mạng mà đẩy hắn và Ngưng Tịnh ra như thế. Cô bé Trầm Uyển này, thật sự khiến người ta kinh ngạc mà.
Còn Ngưng Tịnh thì vô cùng hoảng sợ khi nghe thấy tiếng súng nổ, cô rất sợ Trầm Uyển sẽ vì mình mà xảy ra chuyện gì đó. Nhưng khi ngước mắt lên, cảnh tượng trước mắt còn làm cho cô kinh hãi hơn.
Ngự Trầm Quân kịp thời ôm lấy Trầm Uyển, hứng chịu phát đạn từ Kim Tuyết Vũ...
Tất cả thuộc hạ đều kinh sợ, nhanh chóng bắt Kim Tuyết Vũ lại, không cho cô ta chạy thoát. Kim Thực cũng bị người của Hoắc Thường Nghị chĩa súng vào, không muốn cho hắn ta thêm một con đường sống nữa.
Còn Trầm Uyển, sau khi không hề cảm thấy đau đớn một chút nào, cô hoảng hốt mở mắt ra và thấy người đỡ đạn thay cô chính là người mà cô yêu, Ngự Trầm Quân. Sao có thể như vậy chứ, tốc độ của đạn rất nhanh, sao Ngự Trầm Quân lại kịp đỡ đạn cho cô? Tại sao hắn lại ngốc như vậy?
Cô hoảng sợ, đỡ lấy hắn. Dường như hơi thở của hắn dần nặng nhọc, hắn nhìn cô rồi mỉm cười.
Cô tức giận, vừa giận vừa cảm thấy có lỗi:
- Sao anh lại ngốc như vậy, ai mượn anh che chắn đạn cho em...
Cô khóc nức nở, chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi như vậy. Viên đạn sắc bén ghim thẳng vào một bên ngực hắn, khiến cho máu tươi dần dần chảy ra.
Nhưng Ngự Trầm Quân vẫn cười, một tay ôm chặt Trầm Uyển, hắn quay sang Hoắc Thường Nghị. Hoắc Thường Nghị cũng lo lắng vô cùng, trong lòng cảm thấy áy náy:
- Cậu không sao chứ?
- Chuyện còn lại giao cho cậu, tôi và Uyển đi trước đây.
Ngự Trầm Quân nói rồi ôm Trầm Uyển ra khỏi đại sảnh. Vệ sĩ của Ngự Trầm Quân lập tức rút lui. Bây giờ còn mỗi người của Hoắc Thường Nghị.
Thuộc hạ đã đưa Kim Tuyết Vũ và Kim Thực tới trước mặt Hoắc Thường Nghị. Chỉ liếc nhìn hai người họ một cách thờ ơ, Hoắc Thường Nghị quay sang quan tâm Ngưng Tịnh:
- Nếu em không muốn ở lại nữa, chúng ta về.
- Ừm.
Quả thực mấy ngày nay Ngưng Tịnh cũng quá mệt mỏi rồi. Hoắc Thường Nghị ra lệnh cho thuộc hạ tự mình xử lí, vì Ngưng Tịnh, hắn sẽ không ở lại đây thêm một giây phút nào nữa...
...
Trời đã gần sáng, nhưng bên ngoài phòng của Ngự Trầm Quân, Trầm Uyển lo lắng không yên. Không biết hắn thế nào rồi, có đau lắm không?
Tất cả là tại cô, là tại cô nên Ngự Trầm Quân mới bị thương. Cô cảm thấy áy náy vô cùng, ngay lúc này chỉ muốn chạy vào bên trong ôm chặt lấy Ngự Trầm Quân mà thôi.
Bên trong phòng, Hoắc Tư Vận căn bản cũng đã xử lí xong vết thương. Nếu là người bình thường khi bị vết thương này, nhất định sẽ hôn mê bất tỉnh rồi. Nhưng Ngự Trầm Quân lại khác...
Hoắc Tư Vận vẫn băng bó lại vết thương cho Ngự Trầm Quân, cau có mặt mày:
- Anh đừng có rảnh như thế có được không? Tự nhiên nửa đêm nửa hôm bắt em ra băng bó vết thương. Rõ ràng là vết thương của anh khỏi rồi còn gì.
Đúng vậy, vết thương của Ngự Trầm Quân đã khỏi rất nhanh, sau khi Hoắc Tư Vận lấy được viên đạn ra. Tình trạng đột biến gen xuất hiện khiến cho thể chất của hắn không giống như người bình thường. Mấy vết thương nhỏ này, tự lành lại rất nhanh. Mà cho dù Ngự Trầm Quân có bị tai nạn giao thông nặng thế nào đi chăng nữa, vết thương cùng lắm một hai ngày sẽ lành lại.
Nhưng đằng này, Ngự Trầm Quân vẫn yêu cầu Hoắc Tư Vận băng bó vết thương cho. Thấy Hoắc Tư Vận đang rất bất mãn, Ngự Trầm Quân che miệng cười. Bởi vì...
Bởi vì hôm nay Trầm Uyển thật sự rất lo lắng cho hắn. Được cô quan tâm lo lắng, còn gì bằng?
- Bảo em làm thì em cứ làm đi. Còn nữa, không được nói chuyện này với Uyển.
À, thì ra là vậy. Hoắc Tư Vận lập tức hiểu ra vấn đề, liền cất lời châm biếm ai đó:
- Trời, ai đó thiếu thốn tình cảm tới mức phải làm thế này để lấy được lòng thương của Trầm Uyển kìa.
Ngự Trầm Quân vẫn cười cười:
- Còn hơn em, làm bác sĩ mà lại đi hút máu người, chẳng khác gì tự tát vào mặt mình.
Hoắc Tư Vận nghe vậy lập tức chau mày cau có:
- Này nhá, bây giờ ma cà rồng bọn em không còn đi hút máu người nữa đâu. Đã thời đại nào rồi chứ?
- Nhưng mà ai đó vẫn còn hút máu người cơ mà.
Người mà Ngự Trầm Quân ám chỉ tới chính là Hoắc Thường Nghị. Lúc đầu Hoắc Thường Nghị có hứng thú với Ngưng Tịnh, chẳng phải là vì dòng máu hiếm chảy trong người Ngưng Tịnh sao?
Hoắc Tư Vận vô cùng bất mãn, nhắc tới anh trai thì lại tức. Cô đã FA rồi thì thôi đi, anh trai lúc nào cũng show ân ái với chị dâu khi ở trước mặt cô. Tức á!
- Thôi được rồi, không nói chuyện với mấy người có tình yêu nữa. Em về đi ngủ đây, là anh đã phá hoại giấc mơ đẹp đẽ của em đó. Em cần bồi thường.
Ngự Trầm Quân nhìn vết thương của mình rồi lại nhắc lại một lần nữa:
- Tuyệt đối không nói chuyện này với Uyển, nghe chưa?
- Phí bịt miệng của em.
Hoắc Tư Vận tuy là tiểu thư Hoắc gia, nhưng tiền thì vẫn rất mê nha.
Ngự Trầm Quân khẽ nhéo má Hoắc Tư Vận:
- Đồ ham tiền, lát anh chuyển khoản cho em.
- Đó, là anh nói đó. Nhớ giữ lời nha. Em đi đây, bye bye.
Lúc Hoắc Tư Vận định đi, Trầm Uyển ở ngoài đã vô cùng sốt ruột. Cô không thể chờ được nữa, đành mở cửa bước vào. Ngay lập tức, cô bắt gặp cảnh vô cùng thân mật giữa Ngự Trầm Quân và Hoắc Tư Vận...
Ngự Trầm Quân đang nhéo má Hoắc Tư Vận, còn Hoắc Tư Vận thì đang làm nũng. Chuyện gì đang xảy ra đây? Lẽ nào nãy giờ hai người họ trong phòng...
Vì Trầm Uyển không hề biết chuyện Hoắc Tư Vận là em gái của Hoắc Thường Nghị, cũng là em gái của Ngự Trầm Quân, cho nên lúc này cô không thể không hiểu lần được.
Trầm Uyển thừa nhận, vào lúc này, cô ghen. Ghen, thật sự rất ghen:
- Hai người đang làm gì vậy?