• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Đau thể xác, đau trái tim




(36)



Diệp Diệp, đừng khiến tôi thất vọng!



...



Thượng Quan Diệp nghe Cung Mặc kể đến đây, có lẽ cô cũng đã hiểu được một phần nào đó của câu chuyện, hiểu được tại sao Cung Mặc lại quyết tâm muốn giết Ngự Trầm Quân cho bằng được.



Liệu có phải vì Vương Việt Dung có đôi mắt giống Hiên Viên Tuyết, nên Cung Mặc mới ưu ái cô ấy như vậy?



Cung Mặc như chìm vào dòng kí ức, hắn im lặng một hồi lâu, rồi nhìn Thượng Quan Diệp:



- Buồn cười lắm đúng không?



- Không, tuyệt đối không phải như vậy.



Thượng Quan Diệp vội vã giải thích, rồi lại tiến về phía Cung Mặc:



- Chủ thượng, vậy nhiệm vụ lần này là...?



Cung Mặc híp mắt nhìn cô, tay lại rút ra một điếu thuốc. Vừa châm thuốc, hắn vừa nói:



- Không cần biết em làm thế nào, nhưng em phải tiếp cận được Ngự Trầm Uyển. Sau đó, dò hỏi về Hiên Viên Tuyết.



Hiên Viên Tuyết, 19 năm rồi, Cung Mặc thật sự rất nhớ cô. Hắn muốn gặp cô, muốn hỏi cô rằng tại sao? Tại sao lại chịu đi theo Ngự Trầm Quân chứ không chịu ở bên hắn?



Thượng Quan Diệp hơi chấn động khi nghe nhiệm vụ mà cô được giao. Lần này chỉ có như vậy thôi ư? Liệu có phải chủ thượng rất yêu cô ấy không?



Thượng Quan Diệp cụp mi mắt xuống để che giấu tâm tư của bản thân, hít một hơi rồi gật đầu:



- Vâng, Diệp Diệp biết rồi.



Cung Mặc liền gật đầu. Lúc Thượng Quan Diệp bước đến gần cánh cửa rồi, thì đột nhiên Cung Mặc lại gọi cô:



- Diệp Diệp!



Cô dừng bước rồi quay mặt về phía hắn:



- Dạ...?



Cung Mặc không nói gì, trên tay vẫn kẹp điếu thuốc lá đang cháy được một nửa. Từng bước chân của hắn chậm rãi tiến về phía cô. Lúc này, Thượng Quan Diệp cảm giác thật là áp lực, thật là bí bách. Nhìn bóng dáng cao lớn dần lại gần mình, trái tim cô cũng đập loạn nhịp theo từng bước chân của hắn.



Cung Mặc đột nhiên cúi đầu xuống sát gần khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngừng một lúc, cuối cùng môi hắn chạm vào môi cô.



Thượng Quan Diệp như bị một luồng điện công suất lớn chạy qua người, cô mở to mắt đứng bất động một hồi, quên cả phản ứng. Đôi môi lạnh lẽo nhưng vô cùng mềm mại đang ra sức cắn mút môi cô, Cung Mặc vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần mình hơn. Nụ hôn dần trở nên dồn dập, gấp gáp, nồng nhiệt.



Thượng Quan Diệp hai tay loạn xạ vội vã vòng qua cổ hắn, hơi thở của cô ngày càng gấp gáp hơn, môi lưỡi nóng bỏng chạm nhau như muốn cùng quyện vào làm một. Kĩ thuật hôn của cô rất vụng về, chẳng mấy chốc cô đã cạn hết oxi.



Đây...là nụ hôn đầu của Thượng Quan Diệp.



Cung Mặc dường như không quan tâm, hắn cuồng dã hôn cô như lữ khách đói khát, mãi một lát sau mới chịu rời khỏi môi cô. Thượng Quan Diệp thở dốc, ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn Cung Mặc:



- Chủ thượng?



- Diệp Diệp, nhiệm vụ lần này tôi giao cho em, hy vọng em không khiến tôi thất vọng.



Khi nãy Thượng Quan Diệp còn đang chấn động, đáy mắt Cung Mặc khi nhìn cô cũng có chút dịu dàng. Nhưng nhanh chóng, Cung Mặc đã điều chỉnh lại tâm tư của mình, đôi mắt lạnh nhìn sâu vào mắt cô.



Chính hắn cũng không biết mình đang làm gì đây nữa? Chỉ là, nhìn thấy Thượng Quan Diệp, hắn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân mình.



Thượng Quan Diệp cắn môi, gật nhẹ đầu. Trong phòng tối, vốn dĩ Cung Mặc chẳng thể nhìn thấy được hai má kiều diễm đang ửng hồng của cô. Nếu không...



Hắn nhất định sẽ càng điên cuồng hơn nữa.



- Đi đi.



Cung Mặc buông tay đang đặt ở eo cô ra, lập tức quay lưng lại bước về phía trước. Chẳng mấy chốc, bóng dáng cao lớn đó đã chìm vào màn đêm.



...



Khi mặt trời đã lên cao, Trầm Uyển cuối cùng cũng mở mắt ra. Toàn thân cô đau nhức, đầu đau như muốn nổ tung. Đêm qua bị nước mưa hất vào không ít, có lẽ cô đã bị cảm rồi. Trên người cô cũng đã được thay đồ ngủ dễ chịu, nhưng toàn thân cô lại không hề cảm thấy dễ chịu một chút nào.



Trầm Uyển hơi dịch người, cảm giác như không có chút sức lực nào vậy. Liếc nhìn chỗ trống bên cạnh, nơi đó đã sớm không còn hơi ấm. Cô cười nhạt tự giễu bản thân.



Một đêm như địa ngục cuối cùng cũng qua, nhưng sắp tới, có lẽ ngày nào cũng sẽ trở thành địa ngục đối với cô.



Ngự Trầm Quân, hắn là một tên ma quỷ.



Ngự Trầm Quân, cô hận hắn!



Cô muốn bỏ trốn, cô không muốn ở đây nữa, nơi đây thật đáng sợ. Dường như mùi máu tanh vẫn còn thoang thoảng trong không khí khiến cho Trầm Uyển buồn nôn. Khắp người cô đâu đâu cũng khó chịu vô cùng.



Cô mặc kệ thân thể có đau nhức thế nào, liền lao ra khỏi cửa như kẻ điên. Nhưng ngay lập tức, hai người vệ sĩ mặc vest đen đã giơ tay chặn cô lại:



- Tiểu thư, không có lệnh của ông chủ, cô không thể đi ra ngoài.



Trầm Uyển nghe vậy, liền kích động làm loạn:



- Các người mau tránh ra, tránh hết ra...



Chẳng nhẽ từ giờ, hắn cứ thế mà nhốt cô?



Cô đâu phải con rối của hắn, tại sao hắn lại làm vậy với cô chứ? Tại sao?



Trầm Uyển biết dù mình có la hét gì cũng vô dụng, nhưng cô vẫn tiếp tục làm loạn, đập phá đồ đạc trong phòng.



Hai người vệ sĩ khuôn mặt vẫn không chút gợn sóng:



- Tiểu thư, chúng tôi chỉ nhận lệnh của ông chủ.



Trầm Uyển đập phá đồ xong cũng cảm thấy mệt mỏi hơn, cô biết dù mình có làm loạn thì đám vệ sĩ này cũng không chịu đi, cô tức giận bước vào phòng đóng rầm cửa lại.



Cửa đóng lại, Trầm Uyển vô lực ngồi thụp xuống sàn, cả cơ thể nhỏ như không còn chút sức lực.



Thật quá đáng, hắn thật quá đáng.



Trầm Uyển ôm người, cô khóc. Cô rất đau, trái tim đau, thể xác cũng đau. Tại sao lại làm tổn thương cô như vậy? Tại sao chứ?



Ngay lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, là một nữ giúp việc bê đồ ăn tới. Nhưng Trầm Uyển chẳng còn hơi đâu mà để ý tới cô ta.



- Tiểu thư.



- Cút ra ngoài!



- Tiểu thư, tôi đến để giúp cô.



Thượng Quan Diệp đặt khay đồ ăn xuống bàn, đi về phía Trầm Uyển đang ngồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK