(52)
Hiển nhiên là Vũ đã bị câu nói của Ngự Trầm Quân dọa cho sợ chết khiếp. Ông chủ trước giờ chưa bao giờ tham gia những bữa tiệc như này, cho dù có là người thân quen đi chăng nữa hắn cũng không hề nể mặt một chút nào. Nhưng lần này, lại là ông chủ lại chủ động nói muốn tham gia bữa tiệc. Ôi, mặt trời mọc ở phía Tây rồi sao?
Rốt cuộc ông chủ đang có âm mưu gì đây?
- Dạ.
Ngự Trầm Quân không thèm liếc nhìn Vũ, hắn vẫn hướng mắt về phía phòng ngủ của Trầm Uyển. Một lát sau, hắn mới gạt tàn thuốc rồi đứng lên:
- Bảo nhà bếp làm món mà tiểu thư thích ăn nhất, phòng trường hợp nửa đêm tỉnh dậy, cô ấy sẽ đói.
- Vâng ạ.
Vũ vô cùng thắc mắc, tại sao ông chủ quan tâm tiểu thư như vậy, nhưng lúc nào cũng khiến cô phải chịu tổn thương chứ? Anh ta thật không thể hiểu nổi, rốt cuộc ông chủ Ngự đang nghĩ gì đây?
Người như Ngự Trầm Quân thật là khó hiểu mà.
...
Nửa đêm, Trầm Uyển mới lờ đờ mở con mắt, thấy căn phòng ngủ toàn bộ đã chìm trong bóng tối rồi. Cô không biết là mình đã ngủ bao nhiêu lâu, nhưng ít ra bây giờ cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, khi được nạp đầy năng lượng.
À khoan đã...
Ọt ọt!
Huhu, hôm nay Trầm Uyển về nhà là để tìm cái gì đó ăn lót bụng. Kết quả là cô đã ngủ nguyên cả một ngày trời và bây giờ là cái bụng đói meo.
Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên ở bên eo có một cánh tay chắc rắn siết chặt lấy eo nhỏ của cô, kéo cô lại gần mình hơn. Độ ấm của vòng tay đang ôm cô vào lòng khiến cho cô hoảng loạn. Trong phòng còn có ai nữa sao?
Ngự Trầm Quân ôm cô từ phía sau, hắn ghé vào tai cô nhỏ giọng hỏi:
- Đói rồi sao?
- ...- Trầm Uyển.
Nãy giờ cô không có để ý tới xung quanh mình, thì ra là Ngự Trầm Quân vẫn luôn ôm cô ngủ. Thảo nào cô lại ngủ ngon như vậy.
Nhưng mà...vừa nãy bụng cô vừa kêu đói? Aaa, xấu hổ chết đi được, tại sao bụng lại kêu vào lúc này cơ chứ?
- Ừm.
Vì bụng đói nên cô không còn sức đâu mà làm loạn nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái. Bây giờ nên ăn no cái bụng đã, mọi chuyện rồi tính sau cũng được.
Ngự Trầm Quân không thể ngờ tới Trầm Uyển sẽ ngoan ngoãn như vậy, hắn có chút vui sướng trong lòng mà ôm chặt lấy cô, như thể sợ buông ra rồi cô sẽ chạy mất.
- Vậy tôi bảo đầu bếp hâm nóng đồ mà em thích ăn nhé.
Ngự Trầm Quân lúc này dịu dàng hơn bao giờ hết. Không hiểu sao, trái tim Trầm Uyển lại thổn thức đập loạn nhịp.
Sáng nay, khi nghe thấy Ngự Trầm Quân nói Cung Mặc mới là cha ruột của cô, không hiểu sao cô lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm...cùng với chút vui mừng. Ít ra, mối quan hệ của cô và Ngự Trầm Quân không phải mối quan hệ loạn luân giữa cha con ruột.
Nhưng mà, từ khi nào mà cô lại tin tưởng lời nói của hắn tới vậy chứ?
"Ngự Trầm Uyển à, mày thật là điên rồi. " Trầm Uyển tự mắng chửi bản thân trong lòng, phải sớm vạch rõ ràng ranh giới đối với Ngự Trầm Quân mới được, nếu không...cô cũng không biết tương lai sẽ còn xảy ra thêm những chuyện gì nữa?
Mục đích chính của cô chính là dò hỏi tin tức về chuyện của mẹ từ miệng Ngự Trầm Quân. Hồi sáng do quá sốc nên cô chẳng còn hơi đâu mà nghe Ngự Trầm Quân nói tiếp, lúc đó cô đã ngất đi nên căn bản là vẫn chưa moi móc được tin tức gì từ hắn.
Được rồi, cô phải tiếp tục nhẫn nhịn, có như vậy mới không chọc tức tên ác ma Ngự Trầm Quân này. Hắn ta mà nổi điên lên, không biết còn những chuyện kinh khủng nào sẽ ập đến với cô nữa?
Ngự Trầm Quân đỡ Trầm Uyển dậy, hắn không cho phép cô bước ra khỏi giường mà trực tiếp gọi điện cho đầu bếp mang đồ ăn lên phòng. Trầm Uyển cũng lười chống đối Ngự Trầm Quân, cho nên mặc kệ hắn. Bây giờ cô chỉ cần ăn no là được.
Một lát sau, đầu bếp đã mang đồ ăn thơm phức nóng hổi lên phòng. Trầm Uyển hoàn toàn bị đánh gục trước những món ăn yêu thích của mình. Cô không hề kiêng dè gì mà lấy tay bốc thức ăn luôn, mặc kệ sự có mặt của Ngự Trầm Quân ở đây.
Cả cơ thể cô, chỗ nào hắn cũng thấy rồi. Nên bây giờ để cho hắn nhìn thấy mấy tật xấu của cô cũng chả ảnh hưởng gì tới cô. Có khi...còn góp phần vào việc khiến cho hắn chán ghét cô nhanh hơn cũng nên.
Aaa, tự do đang mở cửa chờ cô.
Phân tích kĩ càng như vậy, khóe môi Trầm Uyển khẽ cong lên như một tiểu yêu tinh tinh nghịch. Ai mà thông minh thế nhỉ? Nghĩ là làm, cô liền "hung hăng " cắn xé miếng thịt nướng thơm phức, cố tạo ra một hình ảnh xấu xí nhất có thể để cho Ngự Trầm Quân xem.
Nhưng xem ra...là cô đã xem thường mức độ vô liêm sỉ của cha nuôi rồi.
Ngự Trầm Quân không những không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn vô cùng thích thú ngắm nhìn cô đang ăn ngấu nghiến như người tị nạn. Thật là đáng yêu, ngay cả việc ăn cơm thôi mà cũng thu hút sự chú ý của hắn tới vậy. Như thế, sao hắn có thể buông tay cô được chứ?
Mà Trầm Uyển lại không hề nhận ra điều này, cô cứ nghĩ là Ngự Trầm Quân đang thầm chê bai mình nên cô vô cùng đắc ý. Một lát sau ăn xong, Trầm Uyển với khuôn mặt tỉnh bơ, cố tình chạm bàn tay dính đầy dầu mỡ lên áo ngủ của Ngự Trầm Quân.
Cô lập tức giở vờ cuống quýt, vội vã bày ra vẻ mặt ngây thơ vô "số" tội:
- A, xin lỗi cha nuôi, thật tình là con không chú ý nên mới lỡ chạm vào áo ngủ của người.
Hehe, nhất định Ngự Trầm Quân sẽ nổi một trận lôi đình rồi "cút xéo" ra khỏi phòng ngủ của cô.
Nhưng không...
Ngự Trầm Quân dường như chẳng mảy may để ý tới áo ngủ bị dính đầy dầu mỡ, hắn trực tiếp đi vào vấn đề chính muốn nói với cô:
- Uyển, ngày mai cùng tôi đi dự tiệc. Có như vậy, tôi sẽ xem xét tới việc đồng ý cho em làm công việc mà mình yêu thích.