(106)
Trầm Uyển ngẩn người ra khi nghe câu nói của Thượng Quan Diệp, cô khẽ rùng mình.
Thượng Quan Diệp là đang cảnh cáo cô ư? Thật sự đúng như lời Thượng Quan Diệp nói, người cha ruột Cung Mặc của cô vô cùng đáng sợ. Nếu như hắn ta thật sự biết chuyện cô mang thai, liệu hắn...có ép cô phá bỏ không? Huống hồ Cung Mặc và Ngự Trầm Quân lại là kẻ thù của nhau nữa.
- Nhưng mà tôi...tôi đi rồi, còn cô thì sao?
Thượng Quan Diệp là thuộc hạ của Cung Mặc, liệu Cung Mặc có nổi một trận lôi đình nếu như hắn biết chuyện Thượng Quan Diệp xúi giục Trầm Uyển bỏ đi không? Đến lúc đó, Thượng Quan Diệp sẽ thế nào? Trầm Uyển thực sự không muốn cô ấy vì mình mà bị liên luỵ.
Thượng Quan Diệp cười khe khẽ, có lẽ là lâu lắm rồi cô mới nở nụ cười. Thì ra trên thế giới này, còn có người quan tâm tới cô, không không phải quan tâm theo kiểu của Cung Mặc.
Cô liền nắm lấy tay Trầm Uyển mà trấn an:
- Yên tâm, tôi đi theo chủ thượng đã lâu, ngài ấy sẽ không làm khó tôi đâu. Vì thế cô mau đi đi.
Tuy là Thượng Quan Diệp nói vậy, nhưng Trầm Uyển vẫn còn đắn đo suy nghĩ một lúc. Đột nhiên ngay lúc này chuông điện thoại của cô vang lên liên hồi như đang thúc giục cô, cô hơi hốt mà cầm điện thoại lên. Là Ngự Trầm Quân gọi?
Chết rồi, cô thế nào mà lại quên béng mất chuyện này chứ? Trời đã sáng từ khi nào rồi?
Trầm Uyển định nghe máy, nhưng đúng lúc điện thoại lại đột nhiên hết pin sập nguồn. Cô hoảng hốt vô cùng, toang rồi, vậy phải nhanh về thôi.
- Vậy...cảm ơn cô trước nhé, tôi đi trước đây.
Trầm Uyển lo sợ Ngự Trầm Quân khi tỉnh dậy không thấy cô đâu, hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình mất. Huống hồ lần này cô còn lén đi gặp Cung Mặc nữa, Ngự Trầm Quân đã cấm cô rồi, cho nên không thể để cho hắn biết chuyện này được.
...
Trầm Uyển ngồi trong taxi cứ cảm thấy không yên, liền giục bác tài xế:
- Chú ơi, chú có thể đi nhanh hơn được không ạ?
Trầm Uyển nói bằng câu tiếng Pháp. Hồi trước còn học ở trường, cô cũng được học qua một số thứ tiếng. Tuy nhiên là hiện giờ trên người cô không có tiền, cô chỉ có thể đem cầm tạm sợi dây chuyền của mình mà thôi. Mà sợi dây đó...chính là do Ngự Trầm Quân tặng...
"Xin lỗi anh, em hứa sẽ chuộc lại nó sớm thôi."
So với cơn thịnh nộ của Ngự Trầm Quân, cô chỉ có thể bất đắc dĩ mà đem cầm sợi dây chuyền cho bác tài xế để có thể trở về bên hắn nhanh nhất mà thôi.
Nhưng món quà mà Ngự Trầm Quân tặng, đối với cô nó là vô giá:
- Bác tài xế ơi, phiền bác giữ hộ cháu nhé, cháu sẽ nhanh mang tiền đến chuộc lại thôi...
Bác tài xế người Pháp liền mỉm cười hiền lành:
- Được rồi. Mà cháu không phải người Pháp hả? Sao cháu lại vội thế?
Suốt đường đi, Trầm Uyển cũng chuyện trò vu vơ với bác tài xế cho đỡ chán. Dù sao cũng là người lạ, nói nhiều một chút chắc cũng không sao đâu:
- Tại bạn trai cháu đang tức giận nên cháu phải nhanh trở về ạ.
Gọi Ngự Trầm Quân là bạn trai, nghe nó cứ kì kì sao ý? Tuổi tác của Ngự Trầm Quân so với cô, chắc phải bằng ông cố tổ của cô rồi, nay gọi hắn là bạn trai, cô cảm thấy có chút ngường ngượng.
Bác tài xế cười phá lên:
- À, cháu có bạn trai rồi hả? Vậy bác sẽ cố gắng đi nhanh hơn nữa...
Nói rồi bác tài xế lại tăng tốc thêm nữa. Chiếc xe taxi lại tăng tốc, cố chen chúc trong dòng xe cộ tấp nập của Pari diễm lệ.
...
Ở bên kia, Ngự Trầm Quân nổi cơn thịnh nộ mà ném điện thoại đi. Chết tiệt, cô không nghe điện thoại của hắn. Cho dù hắn có gọi cô bao nhiêu cuộc, cô cũng không nghe.
Chưa bao giờ Ngự Trầm Quân cảm thấy bất an như bây giờ. Hắn lo sợ...sợ sẽ mất cô. Linh cảm của hắn mách bảo rằng, sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra.
"Trầm Uyển, em giỏi lắm. Tốt nhất là em đừng có xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ thực hiện biện pháp giam cầm em cả đời."