• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 118: Từ giờ trở đi, em được tự do




(118)



[...]



Cầm trên tay cuốn nhật kí cuối cùng của mẹ, Trầm Uyển cứ ngỡ như là mẹ đang ở trước mặt mình vậy. Vừa nãy Ngự Trầm Quân đã cố gắng giải thích cho cô, hắn còn mang cuốn nhật kí trả lại cho cô. Vốn dĩ chuyến đi thăm Pháp này, hắn định để lại cuốn nhật kí này ở nhà cũ của Hiên Viên Tuyết, mãi mãi không để cô biết đến sự tồn tại của nó.



Nhưng dù sao đây cũng là di vật cuối cùng của mẹ cô, cuối cùng là hắn không nỡ để lại, cho nên hắn đã mang bên mình suốt thời gian ở Pháp cùng cô.



Nhìn Trầm Uyển ngoan ngoãn ngồi lật từng trang nhật kí để đọc, Ngự Trầm Quân lại thấy xót xa. Ngay lúc này hắn chỉ muốn ôm lấy cô thật chặt, nhưng lại sợ bị cô từ chối.



- Uyển, anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh mà. Em tha thứ cho anh có được không?



Nhưng Trầm Uyển nãy giờ vẫn cứ im lặng đọc nhật kí, phản ứng bất thường này của cô khiến cho hắn hoảng sợ vô cùng. Ngự Trầm Quân này là một tên đàn ông tội ác tày trời, không sợ trời không sợ đất, nhưng mà cuối cùng lại sợ nhất việc Trầm Uyển rời xa mình. Hắn thừa nhận, cô chính là điểm yếu trí mạng của hắn.



- Uyển, em nói gì đi chứ, đừng im lặng như vậy...



Ngự Trầm Quân liền chạm vào cô, nhưng bị cô né đi. Nhìn đồng hồ bây giờ là 3 giờ sáng, Ngự Trầm Quân vẫn lo lắng không ngủ, lòng cô lại xót xa.



Thật ra trong cuốn nhật kí này, mẹ cô không hề viết rằng Ngự Trầm Quân đã làm những gì với mình, mẹ chỉ nói là mong cô hạnh phúc bên Ngự Trầm Quân mà thôi. Nhưng những lời nói của cha vẫn cứ văng vẳng quanh tai cô.



Cha nói, mẹ là bị giam cầm tới chết. Trên cuốn nhật kí, ngày cuối cùng mà mẹ viết nhật kí chính là đêm mưa hôm đó, cô tiếp nhận Ngự Trầm Quân.



Gấp cuốn nhật kí lại, Trầm Uyển thở dài. Tình yêu sao lại khó khăn tới vậy cơ chứ? Mặc dù mẹ cô không phải là do Ngự Trầm Quân giết hại, nhưng hắn lại là nguyên nhân lớn nhất gây ra cái chết của mẹ. Cô...phải đối mặt với hắn như thế nào đây?



Ngự Trầm Quân vẻ mặt lo lắng đến tột độ, hắn biết là mình đã sai khi giấu cô chuyện này. Nhưng hắn không hề hối hặn với sự lựa chọn của mình, nếu được chọn lại, hắn cũng sẽ chọn làm như vậy.



Trầm Uyển đặt cuốn nhật kí xuống bàn rồi trèo lên giường ngủ. Với cái tỉnh cảnh này, cô không còn tâm trạng gì để đi hẹn hò nữa:



- Ngủ đi, mai chúng ta về Las Vegas...



....



Ở bên kia, Thượng Quan Diệp đã ra sức ngăn cản việc Cung Mặc uống rượu. Bao lâu nay hắn đều cho người điên cuồng điều tra vụ việc về Hiên Viên Tuyết, không ngờ kết quả lại là như thế này.



Thì ra...Hiên Viên Tuyết không hề phản bội hắn, vậy mà hắn còn hiểu lầm cô, căm ghét cô. Tại sao hắn lại không thể điều ra được sớm hơn chứ? Tại sao sự thật lại đến một cách muộn màng như vậy?



Thượng Quan Diệp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chủ thượng sầu não như vậy, cô liền giật lấy ly rượu đi và ngăn Cung Mặc lại:



- Chủ thượng, đừng uống nữa mà.



Đã 3 giờ sáng rồi, nếu Cung Mặc còn tiếp tục uống rượu sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ vô cùng. Hơn nữa khi nhìn hắn ta như thế này, cô lại cảm thấy xót xa...



Phải đến bao giờ, hắn mới hiểu được lòng cô đây?



...



Màn đêm ảo não dần trôi đi một cách chậm chạp. Ngày hôm sau tỉnh dậy, không còn bầu không khí vui vẻ hạnh phúc như trước nữa. Chẳng ai nói với ai câu nào, Trầm Uyển chỉ lặng lẽ dọn đồ về, còn Ngự Trầm Quân đứng bất lực nhìn cô.



Hắn quả thực không thể ngờ rằng sẽ có chuyện như thế này xảy ra. Tại sao sóng gió lại luôn đến vào thời khắc hạnh phúc nhất của con người chứ?



Thế là trong suốt đường đi, Trầm Uyển cũng không hề mở miệng. Tay cô ôm chặt cuốn nhật kí của mẹ.



Ngự Trầm Quân lo lắng cô cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ và thai nhi, cho nên cứ đi được một lúc lại liếc nhìn cô:



- Uyển, anh đáng ghét lắm phải không?



Nếu là trước kia, Ngự Trầm Quân sẽ không bao giờ cho phép Trầm Uyển có quyền ghét mình. Cũng chỉ vì bản tính độc tài cố chấp của hắn mà hết lần này tới lần khác làm cô tổn thương.



Bây giờ hắn thực lòng muốn bù đắp lại tất cả mọi thứ cho cô, nhưng là ông trời đang trêu ngươi...



Trầm Uyển lúc này mới có phản ứng, cô khe khẽ cong môi cười nhàn nhạt:



- Không, anh không đáng ghét. Là em vô dụng, đã lỡ yêu anh sâu đậm.



Trái tim Ngự Trầm Quân đau nhói. Hắn khó khăn hít một hơi thật sâu rồi cố mỉm cười tỏ ra không sao cả:



- Em hận anh đúng không?



- Đúng vậy, em hận anh. Nhiều lúc, em tự hỏi sao người đàn ông tàn ác như anh lại không xuống địa ngục đi chứ?



Ngự Trầm Quân hơi khựng lại, trái tim hắn đau nhói từng đợt từng đợt như đang dày xéo tâm can. Cô nói vậy, hắn thật sự rất đau, nhưng hắn cũng không có tư cách gì để oán trách cô cả. Tất cả đều là lỗi của hắn, ngay từ đầu bắt đầu mối quan hệ này, là hắn đã sai rồi.



Bầu không khí trong xe đang rơi vào trầm lặng, bỗng nhiên đằng sau vang lên tiếng động lớn. Là tiếng nổ súng? Rồi còn có tiếng xe, rất nhiều xe ô tô đang đuổi theo sau...



Ngự Trầm Quân lập tức phát hiện ra nguy hiểm, mà con đường bờ biển này vốn dĩ không có chỗ thoát thân, phía trước cũng là biển bao la, chạy không được, lùi cũng không xong. Chết tiệt, hắn lại phát hiện ra xe ô tô hỏng phanh rồi. Nhất định là đã có người giở trò.



Trầm Uyển cũng nhận ra điều bất thường, nhưng cô vô cùng bình tĩnh hơn hết. Liệu hôm nay cô sẽ chết ở đây sao?



Vào thời khắc quan trọng nhất, Ngự Trầm Quân quay sang cởi dây thắt dây an toàn cho cô, hắn nở một nụ cười ôn nhu nhưng chồng chất nỗi tâm tư:



- Uyển, tôi thừa nhận là tôi thua rồi. Từ giờ trở đi, em được tự do!



Trầm Uyển còn chưa kịp hiểu xong câu nói của Ngự Trầm Quân là gì thì cánh cửa ô tô đã mở ra, cô bị Ngự Trầm Quân dùng lực mạnh đẩy cô ra khỏi xe. Khi hoàn hồn lại, trước mặt cô là cảnh hàng loạt ô tô đuổi theo phía sau cũng bị mất phanh mà lao xuống biển cả mênh mông...



Mà cô lúc này, hoang mang tột độ. Ngự Trầm Quân, hắn đâu rồi, tại sao hắn lại đẩy cô ra?



Nước mắt ứ đọng trên khoé mi từ từ lăn dài trên má, cô gương ánh mắt đau thương nhìn chằm chằm vào từng đợt sóng lớn như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.



Không!!! Ngự Trầm Quân, sao hắn có thể bỏ cô lại chứ? Không phải hắn nói yêu cô sao, tại sao hắn lại làm như vậy?



- Em...em rút lại lời nói vừa nãy, em không hận anh, không hận anh nữa. Anh đừng bỏ em mà, em sai rồi, sai rồi...



Giữa cảnh biển vắng vẻ, tiếng khóc đau thương vang lên, nhưng chẳng ai nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK