(86)
Tại DG...
Theo Ngự Trầm Quân tới công ti, Trầm Uyển không dám chạy nhảu linh tinh ở đâu cả mà luôn bám sát Ngự Trầm Quân. Phòng làm việc hiện giờ vô cùng yên tĩnh khi chỉ có hai người, Trầm Uyển thích thú ngồi ngắm nhìn bộ dáng vô cùng nghiêm túc của Ngự Trầm Quân khi đang tập trung làn việc.
Đẹp trai quá, người gì mà không bao giờ già đi như vậy chứ?
Nói tới mới nhớ, cô luôn thắc mắc rốt cuộc Ngự Trầm Quân bao nhiêu tuổi đây?
Dường như Ngự Trầm Quân có thể nhận ra được ánh mắt của Trầm Uyển đang nhìn mình chằm chằm. Hắn dừng bút lại, ngước lên nhìn cô. Đột ngột bị nhìn lại khiến cho Trầm Uyển giật mình, cô vội vã cúi xuống vờ như đang nghịch điện thoại.
Ngự Trầm Quân khẽ cong môi lên cười đầy yêu nghiệt, hắn lập tức đứng dậy bước về phía cô. Trầm Uyển có thể cảm nhận được áp bức từ Ngự Trầm Quân...
- Em có chán lắm không?
Ngự Trầm Quân ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lên nghịch ngợm những lọn tóc xoăn của cô.
Trầm Uyển gật đầu:
- Cũng hơi chán...
- Vậy anh đưa em đi dạo công ty nhá?
Từ lúc trở về tới giờ Trầm Uyển vẫn chưa có cơ hội đi dạo trong công ty. Nhưng mà cô đang bụng bầu thế này cho nên rất dễ sinh ra cảm giác lười biếng. Cô ngồi ôm lấy tay hắn, làm nũng:
- Không đi đâu, lười lắm ý.
Ngự Trầm Quân cười cười vì độ đáng yêu của cô. Thật sự cô đáng yêu như vậy, hắn không thể nào miễn dịch nổi.
- Cuối tuần này rảnh anh đưa em đi chơi nha.
Không biết Trầm Uyển có thích một buổi hẹn hò lãng mạn không nhỉ? Hắn thật sự không biết nên làm thế nào cho lãng mạn nữa, chuyện này phải tham khảo Hoắc Thường Nghị rồi. Hoắc Thường Nghị là một tên nguy hiểm vô cùng, nhưng vì sao phụ nữ lại thích bao quanh hắn? Là bởi vì hắn ra biết làm ra mấy cái trò để lấy lòng phụ nữ, không minh tinh nào là không thích hắn. Ngay cả Ngưng Tịnh, cuối cùng cũng rơi vào tay Hoắc Thường Nghị.
Còn Ngự Trầm Quân thì khác rồi...
Hắn tự nhủ phải học hỏi Hoăc Thường Nghị nhiều hơn nữa. Chết tiệt thật, lại phải để Hoăc Thường Nghị đắc ý rồi.
Còn Trầm Uyển thì ngây người ra, cô cứ ngỡ là mình nghe nhầm?
- Đi...đi chơi sao?
Cô có thể coi đó là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người không? Đột nhiên cô lại cảm thấy hồi hộp vô cùng. Người như Ngự Trầm Quân, không biết lúc đi hẹn hò sẽ hoá thành người như thế nào nhỉ?
- Em có thích không? Chỉ cần em thích, thời gian của anh đều là của em hết.
- Có...
Trầm Uyển vui mừng ôm lấy cổ hắn cười tít mắt, vậy là cô và hắn chính thức hẹn hò với nhau rồi. Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, khiến cô cứ như đang trên mây ý.
Liệu đây không phải giấc mơ đấy chứ?
- Ngự Trầm Quân nè.
- Hửm?
Ngự Trầm Quân nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô, hắn khẽ cười rồi vươn tay ôm lấy cô. Trầm Uyển cười tủm tỉm, cô ghé vào tai hắn rồi hôn lên một cái:
- Em rất vui, cảm ơn anh.
Có mơ cô cũng không dám nghĩ tới việc cô và hắn có thể trở thành một đôi được. Nếu như cả hai ai ai cũng cố chấp, không chịu hiểu nhau, không chịu mở lòng, liệu có phải cô và hắn sẽ bỏ lỡ nhau?
Trầm Uyển cảm thấy mọi thứ diễn ra thật kì diệu, không thể tin nổi Ngự Trầm Quân sẽ vì mình mà thay đổi như vậy. Hắn của bây giờ, mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, không còn sự sỡ hãi như trước nữa.
Ngự Trầm Quân khẽ xoay mặt cô lại, cúi xuống ôn nhu hôn lên môi cô. Nụ hôn nồng nàn, tràn đầy tình yêu thương, cùng với chút quyến luyến. Phải, dường như là Ngự Trầm Quân đã nghiện đôi môi ngọt ngào này của cô mất rồi.
- Em đúng là một tiểu yêu tinh ngọt ngào.
Trời khỏi cánh môi cô, hắn liền ghé vào tai cô mà cất lời ám muội vô cùng...