Em xin tiếp tục câu chuyện dài, dai, dở của em ạ
--------------------------------
Như các bác đã biết đấy, con gái sau khi trải qua chuyện kia thì chắc chắn sẽ bắt đầu có tcảm với mình, em chắc đấy. Các thím biết ngày xưa mấy cặp vợ chồng lấy nhau nhờ mai mối không? Cũng vì vậy mà có tình cảm rồi yêu thương nhau, gắn bó cả cuộc đời đấy. Vì vậy mà kể từ đó, D luôn nhìn em bằng cặp mắt kì lạ không giống trước nữa, cô ấy luôn chú ý tới từng việc em làm, những việc em quan tâm tới Tr, rồi em vui chơi cùng đám bạn, bù khú cùng lũ chiến hữu cờ hó…. Nói chung là em để ý hết, sau này kể lại mà em còn giật cả mình vì đến em còn không nhớ. Kiểu như khi bạn chứng minh khả năng đàn ông của mình với 1 cô gái thì cô ấy sẽ ngày càng yêu bạn hơn vậy đấy. May mắn cho em là Tr không học cùng em, nếu không thì lộ chuyện cmnr, và chắc ăn sẽ có 1 cơn mưa nước mắt cho mà xem.
Một hôm nọ D nhét thư vào hộc bàn em, em không để ý, xém tí bị lộ chuyện cmnr, may là ẻm để ý động tĩnh của em nên kịp thu hồi lạ “tang vật” và trực tiếp đưa cho em:
“V này, có bao giờ V xem D như 1 người quan trọng trong tim không? Dù không thể và D biết mình không có quyền được yêu cầu gì từ V nhưng D cũng như bao cô gái, muốn có được 1 người luôn che chở, bảo vệ và nâng niu mình, V có thể có 1 giây phút nào nghĩ đến D không? D sẽ chờ câu trlời của V vào dịp liên hoan của lớp vào 2 tuần nữa!”
Đọc xong bức thư mà em đơ cmnl các bác ạ, quả này ăn trap rồi, bản tính của em thì không thể quất ngựa truy phong được, nhưng bắt cá 2 tay thì cuối cùng cũng chỉ tay trắng thôi các bác ạ, trừ phi bắt lén nhưng 2 nàng đều ở thị trấn nhà gần nhau, 2 lớp kế bên A3 A4 cách nhau mỗi bức tường thôi @@ EM phải làm sao? Một phút bấn loạn em không thể nghĩ được gì, em lao vào phòng tập, thay đồ và bắt đầu đánh đấm trong bấn loạn chấn thương cổ chân khá là nặng, đá bao cát mà đá thấp quá thành ra trúng đống cát cứng nhất, haiz, vướn vào phụ nữ thì chỉ tổ ăn trap thôi.
Nhưng những gì mình làm, mình phải chịu trách nhiệm, tất cả chuyện này do tính háo thắng của em mà ra, những chuỗi ngày em ít gạp Tr hơn, ít đi chơi v Tr hơn, cũng khá là nhớ, trên trường chỉ được gặ có 1 vài lần thì đâu có áp phê, vậy là lại hẹn Tr đi ăn kem, cuối tuần không có học không có tập mà xách xe đi ba lại la, nhưng mẹ bảo cho em đi cho khuây khỏa, mấy ngày thấy em không được nghỉ ngơi, rồi cũng được đi khỏi nhà, lúc này nhà em gặp chút khó khăn, số là trại heo 200 con nhà em vào lúc ấy tự dưng trên trời rơi xuống cơn dịch tai xanh với lở mồm long móng, thêm H5N1, nên nhà em gần như mất trắng vụ mùa đó , em thì không thể giúp gì hơn cho ba mẹ được, chỉ còn biết học cho tốt vào thôi, nhưng làm việc nhiều cũng phải đi chơi nghỉ ngơi các bác nhỉ? Tiền thì em không có xin ba mẹ, ở nhà có đất rộng, trồng cây trái em hái bán mỗi lúc rãnh rồi dành dụm đủ tiêu vặt thôi. Vi vu đến nhà Tr rồi vào nhà chào mẹ ẻm phát hỏi thăm qua loa rồi xin mẹ ẻm cho 2 đứa đi chơi, thằng nhóc em ẻm cũng vòi vĩnh đi theo, em đang khó xử thì như hiểu được tâm ý chàng rể, mẹ ẻm bắt thằng cu ở nhà đi nhà cô dì gì đó của ẻm với mẹ, bla bla rồi thì cũng được đi.
Chở ẻm vào quán kem tươi, loại kem giống lotte ấy các bác, em nghiện loại ấy vô cùng, mình em có thể ăn hơn chục cây đấy hehe, thêm phần ẻm cũng nghiện không kém nhưng so về sức ăn thì có lẽ không có cô gái nào ăn kem nhiều hơn ẻm rồi, 1 mình 6 cây nhé hêhê , em muốn sạch túi rồi nhưng thích quá, lâu lâu mí được ăn nên cứ tố hết luôn. Có điều hôm nay ẻm mặc váy trắng rũ xuống qua gối, áo voan 2 lớp nhìn mà muốn hôn cho phát hết sức, ẻm mặc váy trắng nên xem bộ không thể dẫn ra gò đất ngắm sao được rồi hế hế.
Em: ANH xlỗi em nha, bữa giờ anh lơ là quá, hong có thời gian bên cạnh em, chắc em buồn lắm hả?
Tr: Không sao anh, bữa giờ ngta đặt bánh nhà em cũng nhiều, em thấymẹ làm 1 mình không xong em cũng xuống phụ nên cũng không có thời gian nhiều
Em: Ấy chết, vậy hôm nay nhà có làm bánh hôn em? Tranh thủ về anh v em phụ mẹ
Tr: Không anh ơi, hôm nay hết rồi, mình đi ngắm sao đi anh, hôm nay trời trong xanh chắc có nhiều sao ak
Em: Uầy, anh hong có chuẩn bị rồi, giờ ra đó tối thui, hong có lãng mạn đâu nha hehe
Tr: Kệ, có anh đi v em mà, hỏng sợ, plè…
Em: ANH đâu có nói em sợ ma, hỏng sợ anh hả? hì hì
Tr: ANH thì chỉ có ma mới sợ anh thôi, em thì còn khuya nhé hoho
Rồi 2 đứa chở nhau ra gò đất, trước khi đi em xin cô chủ quán cho xin cái bọc nilon để ẻm ngồi cho đỡ dính nhựa cây, do loại cỏ ở đó có nhựa, dễ bám làm hỏng quần áo, vậy mà lại lấy điểm, ẻm bảo em chu đáo các kiểu con đà điểu, mà thật là cũng không tin mình có thể chu đáo vậy hê hê.
Tr: Anh còn yêu em nhiều hôn? - mặt em như này
Em: Làm sao mà em hỏi anh vậy? EM buồn chuyện anh vô tâm với em hả?
Tr: Không có, em cảm thấy có chuyện gì đó ở anh, chuyện gì đó mà em cũng hong rõ nhưng linh cảm em thấy sờ sợ, có lẽ do em đã trao anh mọi thứ em có nên em sợ…
Nghe chừng muốn khóc rồi, em vội dỗ ẻm nín, đặt lên môi ẻm một nụ hôn, cả 2 không nói gì, chỉ ôm nhau thôi, em cảm nhận được hơi ấm và cái ôm của ẻm chặt dần, như có gì làm vai em lành lạnh,… Một lát sau thì ẻm cũng hết khóc. Màn đêm trôi nhanh và 2 đứa phải về nhà, trên đường đi ẻm ôm eo em chặt hơn bình thường, có lẽ là do ám ảnh bởi người cha phản bội…
Lúc này đây trong tâm trí em rối bời, giữa D và Tr ai cũng có 1 nét riêng vô cùng cuốn hút, một sự hấp dẫn riêng mà em thật không thể lột tả,…
Có điều em chưa nhắc là T, T không còn học ở trường em nữa,… Không biết lí do gì nhưng năm lớp 10 đã không gặp T nữa, cũng không có llạc gì nên em cũng chẳng biết T đã đi đâu và em xem như chuyện nên cất giấu trong 1 góc nhỏ của quyển nhật ký,… EM đã bắt đầu viết nhật ký cho cuộc đời quá nhiều “màu sắc” của mình,…
Cũng từ đây, trong mối quan hệ của em, dây mơ rễ má thật sự bắt đầu mọc ra tua tủa khi mà cô gái ngồi cạnh bàn em chuyển từ trường xã khác vào cùng bắt đầu thích em,… âu mai gót, thật khó hiểu, em đâu có tung chiêu tung đòn gì với mấy ẻm đâu nhỉ? Chắc tại 6 múi nhỉ? hehe
------------------------------------
end chap sorry vì đã bắt các thím dài cổ mòn @$$ hehe tự gạch em đền tội nhé