Sau 2 ngày moi tin từ con Vy thối ngồi cạnh ẻm thì e mới biết được là lúc e "lơ là phòng bị" thì có một tên cao to đen hôi (đùa vậy thôi chứ có khi nó còn thơm hơn e ấy chứ, thời đó có biết dùng Rexona hay Nivea mẹ gì đâu, e lại là dân thể thao nữa chứ, hôi phải biết

Em hỏi rõ ràng hơn con Vy thôi về chuyện bức thư nó viết tỏ tình kiểu éo nào mà 1 phát ăn hết của e vậy, thì nhận dc câu trả lời thật khó tin, rằng mỗi ngày nó gửi 1 bức thư, kèm 1 món quà, khi thì con gấu nhỉ, lúc thì bông hoa, bó hoa, chocolate,... kèm nội dung thư duy nhất là "chúc ngày mới tốt lành, làm bạn anh nhé!" và kèm một tờ giấy "chép phạt" gồm 100 lần từ love, ôi cái đê ma ma con nhà nó, liên tục mỗi ngày ư? vậy là suốt tuần mình lao đầu vào game, vào lớp trễ, bê bết mấy ngày mà mất bồ sao? thật khó tin



Và máu trẻ con của e bắt đầu nổi lên, về nhà e viết 1000 lần câu "anh yêu em" vào một đống giấy kèm món quà là một trái tim theo kiểu bên ngoài vỏ nhựa trong suốt, bên trong có nước hay dầu gì đó, rồi có hoa hồng bên trong, rồi có mấy mẫu giấy cắt hình ngôi sao cho nó bềnh bồng bên trong í, các bác có tưởng tượng dc ko nhỉ?



Hôm đấy ngày cuối cùng học của năm 2004, hôm sau trường cho nghỉ tết tây, dc hôm đi sớm mà lại chứng kiến cảnh cô ấy nhận quà của một người khác ko phải mình, còn cười duyên nữa chứ, nụ cười mà chỉ mới tuần trước chỉ dành cho e...

Và tất nhiên, e vẫn còn là trẻ con mà, bàn học của ẻm như sân bay vậy, máy bay đáp xuống liên tục, những lời thắc mắc của e, hứa hẹn thay đổi, sẽ quan tâm tới ẻm nhiều hơn, rót những lời mật ngọt nhằm lôi kéo cô ấy trở lại với miình nhưng thế éo nào thằng kia làm trong 1 tuần là thắng còn e làm trong cả mấy tuần vẫn ko có tác dụng gì??? Thiệt khổ!
Nghỉ tết tây, ai ai cũng đi chơi cùng nhau có đôi có cặp, còn e, vẫn ngồi trên gò đất cao ấy, ngắm... màn đêm tĩnh mịt...

Được biết là thằng kia tên Thanh, học cùng khối 7, nhưng lớp khác, e cũng chả buồn biết nó lớp nào nữa, chả nhẽ đánh nhau giành gái



Nhưng e thật sự ko thể hiểu dc con người ấy nghĩ gì, hạnh phúc với thằng Thanh dc tầm hơn tháng thì lại có thằng khác bén mãng tới, thằng này trông bặm trợ, đầu trâu mặt ngựa hơn thằng kia nhiều lắm, và ko biết nó nghe phong phanh ở đâu chuyện e đeo theo Vân suốt - dạo đó e hay nhìn ngắm e Vân lắm, đến nỗi bọn bạn ai cũng chọc hết














Thế là e đủng đỉnh bước vào lớp, nhìn ẻm lướt qua rồi cười nửa miệng bước vào lớp, thầm nghĩ, cô gọi bọn nó sao? muốn chơi thì tôi chơi tới cùng. Bên ngoài thằng kia gọi một thằng đệ lại, bảo nó vào đánh e, nhưng tiếc là ba mẹ thằng đệ đó với ba mẹ e là bạn, quen biết nhau lâu năm, nghĩ sao gọi người đánh e mà chọn thằng nhỏ con hơn e đã đành, lại còn là người quen, mà còn là đứa "kính trọng" e nữa chứ, e chơi với nó cũng khá lâu, từ lúc học cấp 1, thường "bảo vệ" e nó khỏi mấy trò mất dạy của đám bạn khốn nạn nên nó cũng "nể trọng" e vài phần. Và ko ai dám vào lớp e một mình, vì team e ngồi kế sau lưng e nhìn lom lom ra cửa như thách thức, gì chứ ở ngoài đánh e ko sao, chứ vào lớp mà đánh là chơi khô máu v chúng nó luôn đấy, cái gì gọi là "địa bàn" đấy mấy thím

Bọn nó kéo cho đông, làm cho quá mà éo có đứa nào dám bước vào lớp, đã vậy còn ở ngoài như lũ chó vây quanh ổ bánh mì nem nướng thơm phức nóng hổi mới ăn chưa dc một nửa của e... hiu hiu quần quần quanh cửa lớp ko ai chịu vào, ẻm đi ra, phán cho 1 câu: "sao a đánh nó...!"... ôi đờ cờ mờ, "nó" là ai??? ẻm gọi e là "nó" ư? wtf? &^%$&^$#&@ bấn cmn loạn...
Và bọn nó bỏ đi, ko quên ném vào e 1 câu: "coi chừng tao nghe mậy!" và bỏ đi, e cười nhoẻn miệng rồi nói, bọn nó cũng chỉ là lũ nhát cấy thôi, thầm nghĩ trong đầu, cứ lấy đi nếu m thích, dù gì bố đây cũng éo care nữa, nó mà là vợ m thì bố cũng khám cmn phá dc cả mớ r - giờ nghĩ lại lúc đấy sao có suy nghĩ hèn thế ko biết, chắc là do bị sốc bởi hàng loạt những sự kiện vừa xảy ra... và từ đó e ko còn thiện cảm với ẻm nữa...
Nhưng cuộc sống nó cũng éo như cuộc đời, ẻm học cực kỳ dốt môn anh văn, e thì pro nhất lớp, 9.7 chứ chẳng đùa


Và cứ thế hết năm lớp 7 trôi qua trong đau đớn tột cùng và e vùi đầu vào đèn sách và bao cát, lúc tổng kết cả lớp thế éo nào chỉ có e v ẻm dc giỏi, thế bất nào???
Còn đoạn đồng diễn võ thuật ngày 26/3 ở trường cho cắm trại qua đêm, chợt nhớ tới cảm giác nơi hẹn cũ, e lang thang đến gò đất, thấy bóng người ở đấy... bước đến gần và cố giữ im lặng, bóng 1 người con gái... điều đó làm cho e cảm thấy khó hiểu và dường như vẫn giữ dc cảm giác tình đầu cho đến tận hôm nay.....



KẾT THÚC ÌNH ĐẦU
Năm lớp 8 diễn ra trong nỗi dằn vặt đau đớn của mối tình chóng vánh nhưng lãng mạn của lớp 7, e vẫn lâu lâu nhìn ẻm, ko còn ngắm nhiều nữa nhưng vẫn còn cảm giác lưu luyến, cũng ko biết ẻm chia tay v thằng Phương bao giờ nữa, chỉ thấy lúc đấy có gì đó thoáng buồn, đôi khi liếc nhìn e, rồi nhìn đi đâu đó. Thằng Phương lâu lâu cũng xuống lớp kiểu "níu kéo" hay sao í, cứ xuống tìm ẻm hoài, và 2 người ra ngoài... e cũng chẳng buồn quan tâm.
Rồi e lao vào game, đánh những trận kinh điển của cuộc đời, và tình trạng cúp học xuất hiện... kết quả học tập sa sút kinh khủng, từ giỏi còn khá, do khống chế khá nhiều môn, nhưng dc cái trung bình chung vẫn còn cao nên ko sao. Hết kỳ 1, ai cũng nhìn e bằng con mắt xem thường, và thằng Thuận, đứa mà e bảo là ban đầu là bạn tốt nhưng sau này trở thành kình địch và tình địch, lúc ấy nó dc giỏi, thế là xem thường e bằng những lời lẽ châm chọc khó chịu cực kỳ, lúc đó nó lại bắt đầu thích ẻm Vân nữa chứ, và rồi lại tán ẻm, nhưng ko đổ, thất bại thảm hại.
Không thể chịu đựng quá lâu, sang kỳ 2 e lấy lại phong độ và cho thằng T biết rằng, e mà nghiêm túc thì nó ko có đất diễn đâu. Rồi đâu lại vào đấy, nhưng do thói mê game khó bỏ nên vẫn FA cho đến năm lớp 9 hứa hẹn một câu chuyện tình lâm li bi đát tràn đầy nước miếng và ruồi nhặng

end chap
-----------------------------
do năm lớp 8 ko có chuyện gì đặc sắc nên e tua nhanh cho mau đến thời điểm hiện tại, kẻo mấy thím hóng
