Một ngày đẹp trời:
Em: Em ra đây gặp anh tí, anh có chuyện muốn nói
Tr: Thì nói ở đây đi, đi đâu nữa
Em: Có việc riêng tí, ra đây anh nói chuyện tí, nhanh đi - em tỏ vẻ bực bội, rồi thì ẻm cũng chịu ngoan ngoãn đi theo
Em: Mấy ngày qua em ko biết anh giận em sao?
Tr: biết! - trlời cộc lốc, ức thật
Em: Thế em có biết vì sao anh giận em ko?
Tr: không biết, anh vô lý quá!
Em: gì vô lý? anh chỉ trêu đùa thôi, mà em vì thằng thần tượng ảo mả ném đồ vào mặt anh vậy sao?
Tr: Vậy vì sao anh cứ phải bêu xấu anh ấy?
Em: Em hay he (nói câu này bằng giọng Bắc là "Em hay nhỉ?"), em nói vậy mà nghe dc hả? Em có chuyện gì em có tìm nó giúp dc ko?
Tr: ko, nhưng chí ít anh ấy đẹp trai, tài giỏi và ko làm tổn thương tui...
Em: Anh làm gì có lỗi v em nữa? Chuyện cũ đã qua cho qua ko dc sao?
Tr: Được, anh nói cho qua thì cho qua đi, nhưng em muốn từ nay về sau anh phải là của riêng em, ko còn tcảm với bất kỳ ai!
Em: ok, anh chấp nhận, nhưng em đừng hiểu lầm, người cũ với anh ko còn qua lại gì nữa hết á, anh giờ chỉ có em thôi
Tr: Có ma mới tin anh!
Em ôm lấy Tr và thủ thỉ "giờ thì con ma lùn tin chưa?" - ẻm lùn lắm, có 1m5 thôi, người ngợm cũng nhỏ nên ôm gọn lắm các bác ạ
Thời gian này cũng bước sang HK2 dc 2 tháng, chuẩn bị cho giải Hội Khỏe Phù Đổng được tổ chức vào tháng 3 hằng năm, và em năm cuối cấp 2 nên là phải tham gia thể thao cấp tỉnh trở lên hoặc thi HSG cấp tỉnh thì sẽ có điểm khuyến khích khi xét tốt nghiệp. Và tất nhiên là em tham gia, vì lẽ đó nên bận bịu liên miên, sáng học thể chất, chiều có tiết trên lớp, tối đi tập. Rồi cứ trôi qua đến ngày thi đấu mà em và ẻm chưa dc có buổi đi chơi trọn vẹn, vì bình thường em chỉ tranh thủ tạt qua nhà ẻm dc tầm 15 20p là cùng, nói chuyện huyên thuyên chọc cười các kiểu, mẹ ẻm thây em quen mặt và cũng làm cho ẻm vui vẻ thêm, nói nhiều thêm nên cũng quý em ghê lắm. À chưa nói các bác biết vì sao ba mẹ ẻm biết em, là vì mẹ ẻm có một cửa hàng ở chợ gần nhà em, mẹ em cũng thường qua đó mua thức ăn cho heo, mua gạo các thứ, nên 2 người cũng có quen biết sơ, rồi lớp đi chơi đểu cử em vào nhà ẻm xin phép mẹ ẻm đi nên thành ra biết trước lại càng biết rõ nhau hơn.
----
Rồi ngày thi đấu, em vào nhà xin mẹ ẻm cho ẻm đi cổ vũ em thi đấu, sẵn dịp đi chơi cho khuây khỏa, vì thi đấu dc tổ chức ngày thứ 7 chủ nhật, mà ngày thứ 7 em dc miễn cho khỏi đi học, còn ẻm thì dc em giúp đăng ký slot "nhân viên chăm sóc VĐV" với cô chủ nhiệm (cô chủ nhiệm cưng em lắm nên em xin là cho thôi) nên ẻm cũng dc free và đi cùng em, mẹ ẻm thì thấy em hiền, dễ thương nên là cũng dễ tính và cho ẻm đi, cho đi hôm sau mí về luôn mí ghê.
Và 2 đứa dắt tay nhau lên TX, ngồi ngắm cảnh, chọc ẻm cười, rồi cũng đến nơi, em lên "bàn cân" và xui xẻo đen đủi thế nào, ép cân ở nhà thấy đủ rồi mà thế éo nào cân trong SVĐ lại thừa dc nhỉ? ở nhà cân 45kg mà lên TX cân 45kg hơn tí, làm ông cầm cân cứ nghiệm nghiệm ko biết xử thế nào, thầy em nói nhỏ vào tai ổng, ổng xếp cho hạng 45kg, phù... đỡ biết bao, hạng cân đông nhất là 48kg, em là leo lên đó có khi thành thịt luộc . Rồi thì đội hình ngủ nghỉ dc sắp xếp như cách đó vài tháng, em lại dc đặc cách ngủ riêng cùng ng yêu , vì là học trò cưng của thầy mà . Rồi em lẻn ra ngoài mua một cái bánh kem nhỏ, cùng 1 bông hồng, TX có khác, hoa hồng cũng nhiều màu hơn những nơi khác nữa, vậy là chọn màu ẻm thích, màu xanh, đắt bỏ mie ra, thời đó mà 1 bông màu xanh có giá phải 20k . Lẻn vào phỏng lúc ẻm đang ngủ (do hong quen đi bus nên mệt), em thơm má ẻm phát, vẫn ko tỉnh (thoáng nghĩ ngày xưa làm z T đã tỉnh mà em này ngủ như chết vậy), em vuốt má ẻm, vẫn ko tỉnh, em đánh bạo chồm người hôn môi ẻm, vẫn ko tỉnh, em bạo hơn, lùa lưỡi sâu vào, miệng ẻm hé nhỏ ra và 2 lưỡi quấn lấy nhau nhầy nhụa, ẻm mở mắt ra cười sặc sụa, em thấy có gì đó sai sai, như hiểu ra dc vấn đề, quẹt nước dãi vào tay và ngửi, ôi định mệnh, "đúng là Tr mõm thối!" - em trêu,
Tr: Anh nói gì nói lại coi
Em: ko ko, Tr Thơm Tho - thành biệt danh tận giờ luôn nhé các thím
Tr: Ghét! Hôn ngta cho đã giờ chê hả?
Em: Thôi mà, anh đùa, em dậy đi, anh có cái này cho em hay lắm nè!
Tr: Hong thèm!
Em mang bánh và hoa lại cho ẻm, ẻm thích bánh kem lắm (tin mật lộ ra từ nhỏ bạn gần nhà ẻm, nhà nhỏ đó làm bánh kem), và rồi một sự bất ngờ ẻm nhìn em bằng ánh mắt như này , còn em thì như này . Ẻm nhảy cỡn lên sung sướng và nhào tới thơm má em phát xong ôm cái bánh thịt luôn...
Em: Không cho anh ăn chung sao?
Tr: Phạt anh tội dám chê em mõm thối!!!
Em: Thôi anh năn nỉ mà - em nhẹ nhàng trườn tới ôm ẻm vào lòng - đút anh ăn nào bé
Tr: Ai là bé của anh? xùy xùy
Em: Gì chứ, ko bé mà ôm gọn hơn trong lòng thế này à hê hê
Rồi ẻm đút em ăn, ngon dễ sợ các thím ạ . Chén xong bánh kem, tặng ẻm bông hoa, bất ngờ chập 2
"Sao anh phung phí vậy? Không sợ hết tiền tiêu à?" - Tr nhìn em bằng ánh mắt khó tả
Em: Ko sao, anh hết tiền thì xin em hehe
Tr: Mơ nhé!
Em: Ừm, anh mơ thế này nè... - Nói xon em lao vào ôm ẻm vật nằm xuống giường và ôm chặt lấy ẻm trong vòng tay
Tr: Bỏ ra coi, định dê em hả Lúc nãy còn chê em mõm thối mà, giận ko cho ôm hôn gì hết!
Em: Thôi mà, cho anh ôm nằm ngủ xíu đi, trưa giờ đi mệt anh chưa dc nghỉ ngơi nè
Tr: Hứ, anh như trâu vậy, cần quái gì nghỉ ngơi
Em: Em nói ai trâu hả? Anh chỉ là sức khỏe dồi dào thôi - Vừa nói vừa vân vê tóc ẻm, ẻm thích em nghịch tóc ẻm lắm, và em cũng thích như thế .
Một không gian im lặng tràn về và có vẻ lãng mạn, có lẽ do ăn nhiều chocolate nên có vẻ ẻm có hơi rạo rực, quay sang nhìn em đắm cmn đuối và rồi chủ động trao hôn... Và đôi môi, chiếc lưỡi rồi đến......... bàn tay dc hoạt động hết công suất,... Vừa tiễn quần áo ra đi mặt em như này , Các bác biết chuyện gì ko? Em ko ngừng thắc mắc là v1 ẻm sao có thể vượt xa cả V như thế? phải hơn 80 chứ chả chơi, thời cấp 2 mà đứa nào có tòa thiên nhiên cỡ đó là thuộc hàng hấp cmn dẫn rồi các bác nhỉ?
Tr: Anh nhìn gì ghê z? - lấy tay che ngực
Em: Em... đẹp quá... - Em chồm người trao hôn đắm đuối, lưỡi 2 đứa quyện vào nhau với nguyên tắc trau nhau yêu thương, trao luôn vi khuẩn, vì ẻm ngủ dậy đã đánh răng đâu @@
Âm thanh ấy! Chính là nó! Những tiếng ri rỉ bên tai đầy mê hoặc, dường như bản năng em đã lớn lên từng ngày... Và sự cảm nhận ngày càng tinh tế hôn, em biết mình nên làm gì... Môi em rời môi ẻm và tìm đến vùng thiên nhiên tươi mát, tay em cũng ko chịu thua kém, dường như tự nó di chuyển xoa đều khắp người để thỏa ước mong "ko nơi nào trên người cô ấy mình ko thể chạm vào", đúng như em đã học, nước từ "suối nguồn tươi trẻ" đang tràn về vùng thung lũng đang khô hạn, cà 2 như sắp tan chảy vào nhau... Chợt có bàn tay ai... là bàn tay cô ấy, nửa muốn cản nửa lại ko... Em quyết định ko dừng cuộc chơi... Và như những gì thiên nhiên sắp đặt, em lại tiến vào nhưng ko thành... Ham muốn của ẻm giảm sút một cách nhanh chóng, dòng nước mắt trào ra... Em vừa nhấp nhỏm vài cái cố gắng đi vào nhưng khá là rát, chợt bắt gặp nước mắt người mình yêu, em hỏi nhỏ... "Sao em khóc?"
Tr: Em đau,... em ko muốn nữa, anh có thể dừng lại hôn anh?
Em: Ừm... anh... biết rồi... - và em còn tiếc nuối thực tại, cố tìm thêm tí khoái cảm nhưng ẻm càng nhăn mặt hơn... Em ko muốn để lại nỗi ám ảnh nên đánh thoái lui về thành nghỉ dưỡng sức, em lại nghĩ tới T,... Và 2 đứa lại hòa vào nhau, em chỉ dạo bên ngoài cho đến khi xong việc của mỗi người, để y vậy nằm ngủ cho thích....
Em tự nhủ với bản thân sẽ yêu thương cô gái này trọn đời và cảm giác hạnh phúc khi 2 con người cùng cảm giác nằm ngủ bên cạnh nhau...
--------------- end chap
Cho đến thời điểm trong chap thì lúc này là giữa tháng 3 nhé các bác, em chú thích thêm cho dễ nắm bắt dòng thời gian, vì kí ức cách đây gần chục năm em ko thể nhớ rõ ngày tháng, nhưng sự kiện có tính quan trọng kiểu cột mốc thì em nhớ rõ nó diễn ra vào khoảng thời gian nào và xâu chuỗi nó lại hợp logic. Đây là chuyện chứ ko phải truyện nên đừng bảo em gió mái 100%, cùng lắm thì 50 - 50 thôi (đùa chứ nội dung ko hư cấu, chỉ có lời thoại pha tí hư cấu vì cách nói chuyện ngày đó khác bây giờ nên ko nhớ lúc đó phong cách ngôn ngữ của em như nào nữa, ko biết là lúc đó mình hay dùng từ gì luôn, đành dùng từ mà mình hay dùng lúc bây giờ để diễn tả vậy)