Mục lục
[18+] Nhật Ký Tán Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân ái chào các bác, em đã trở lại và dzô lại hơn xưa đây :big_smile:
Hôm nay e sẽ trả nợ cho các bác, khéo để các bác lại đòi như là đòi nợ vậy, rõ khổ :big_smile: cơ mà dc vậy e cũng vui =]]
-----------------------
Mới đầu sáng đã có chuyện ko vui rồi, thật sự em cũng không muốn xuống quán phụ giúp gì hết, nhưng mục đích chính em sang đây là để kiếm tiền, đành ngậm ngùi vác mặt xuống quán phụ giúp mọi người một tay. Vừa bước xuống thì ẻm nguýt em một phát chua ngoa, em cũng chẳng thèm đếm xỉa tới luôn, nghĩ cách làm sao troll ẻm cho thật nặng mí cảm thấy thích thú dc.
Buổi sáng này cũng như mọi ngày, công việc thư thái, ăn sáng, rồi lại nhặt rau, rửa chén, nhặt lông vịt, mổ rắn, làm chuột,... Những món đồng quê rất ngon lành cành đào, nhìn phát thèm.
Thế bất nào mà mấy chị lại bắt em qua nhặt rau cùng ẻm
Chị Bé: V! EM qua kia nhặt rau với Ngân đi! Để phần này lại chị rửa tiếp cho, rau cần phải chuẩn bị nhiều hơn nên tranh thủ qua nhặt cho nhiều mí dc!
EM: Trời, bộ chị hong biết nhỏ Ngân ghét cay ghét đắng em sao mà chị còn sai em qua đó nhặt rau chung với nó? :yoyo23:
Chị Bé: Thì nhân cơ hội này làm hòa luôn đi, bé Ngân dễ thương lắm, không có khó chịu vậy đâu!
EM: EM không biết, nhưng chị nói sao ak, nhỏ Ngân lúc nào cũng hằm hằm nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống vậy
Chị Nữ: Trời, em thế nào ấy chứ, bé Ngân dễ thương lắm. Mà chị cũng không hiểu luôn, bình thường bé Ngân nó đâu có vậy đâu, mà chị thấy em cũng dễ thương, không biết thế nào mà 2 đứa như chuột với mèo
EM: Vậy theo chị, ai là chuột ai là mèo chị?
Chị Bé: EM là chuột chứ còn ai nữa haha
EM: Sao? Sao em lại là chuột?
Chị Nữ: Tại hôm qua giờ thấy em toàn bị bé Ngân xỏ mũi thôi hehe
EM: Đó là tại vì em nhường cho nó thôi, chứ em mà ra tay có mà khóc tiếng miêng nhá hehe
Chị Nữ: EM con trai mà đi làm vậy với con gái à? Chị hong thương em nữa nhé!
EM: Nào có đâu chị, em chỉ dọa vậy thôi mà, chứ một người hiền lành thánh thiện như em vậy sao mà ức hiế được ai hehe :yoyo36:
Chị Bé: Thôi không dẻo miệng nữa, qua kia phụ Ngân đi hihi
EM: Vâng ạ! hihi
Thế là em đi qua phụ ẻm nhặt rau, em vừa qua, ẻm bỏ đi chỗ khác ngay, không thèm nói ột câu, cũng không thèm ném cho em một ánh nhìn nào, chạy qua bên chị Bé phụ làm thịt. Qua bên đấy cũng chẳng ăn thua, chị Bé cũng đá qua bên này, ẻm cũng vùng vằn không chịu đi, nhưng lệnh "cấp trên" khó cãi, vậy là cũng phải chịu qua bên chỗ em phụ em nhặt rau.
EM: Ngân này!
N:... vẫn một khoảng không im lặng, không đếm xỉa tới em dù chỉ mải mai.
EM: Cho mình xin lỗi vì những chuyện đã qua có được không? Thật ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi
N:... Vẫn không nói một lời nào, vẫn im lặng và lạnh lùng nhặt rau, không có bất cứ tín hiệu nào quan tâm tới :yoyo32:
EM: Hồi sáng này, mình không biết rành hết mọi khu quanh đây nên đi vòng vòng rồi bị lạc vào khu wc nữ thôi chứ thật sự không có cố ý đâu, chỉ là hiểu lầm, nhưng cũng là mình có lỗi, xin lỗi bạn nha... - ẻm vẫn im lặng một hồi lâu...
N:... không có gì! Bỏ qua đi! - một giọng nói lạnh ngắt không cảm xúc vang lên như gáo nước lạnh tạt vao mặt mình vậy :yoyo11:
Rồi hai người vẫn không ai nói thêm với ai câu nào nữa, im lặng mà làm việc của mình, em cũng đang cảm thấy khó chịu trong người vì phải hạ mình xin lỗi một con nhỏ đanh đá khó ưa như thế này cho cơm lành canh ngọt quả thật không dễ dàng tí nào. Nhưng không sao, kế hoạch đang đi đúng hướng của nó, em đang ấp ủ một cuộc trả thù vô cùng công phu. Phen này em quyết phải trả đũa cho bằng được con nhỏ đã làm em mất mặt biết bao nhiêu lần không thể đếm hết được chỉ trong vỏn vẹn 2 ngày. EM đã tự nói với mình là thù này không trả quyết không lam đàn ông, giờ nghĩ lại lúc đó thật trẻ con :yoyo38:
Các bác hỹ chờ xem diễn biến quá trình trả thù của em cay đến cỡ nào nhé! hehe :yoyo17:
***
Diễn biến rất bình thường như cân đường hộp sữa, vẫn nhặt rau, vẫn im lặng. Em chỉ thỉnh thoảng chém gió vài câu tếu lâm với chị Bé và chị Nữ thôi, em cũng nhìn thấy ẻm cũng có cười ké một vài lần, em được cái hay pha trò chọc cười mọi người, cũng không phải gì hay ho lắm, chỉ là lấy mình ra tự bôi tro trét trấu vô mặt mình để chọc cười cho gái vậy thôi, nhưng chẳng hiểu sao ai cũng cười nhe răng ghê lắm :yoyo19:
Khi chuẩn bị sơ sơ xong những nguyên vật liệu sẵn sàng cho thực khách đến vào buổi trưa, mọi người được phát những phần ăn sáng vô cùng phong phú như cháo lòng (lúc bấy gờ em cực kì ghét cháo), hủ tiếu, phở, ... nói chung là vô cùng hấp cmn đẫn, em muốn ăn liền mỗi thứ 1 tô, nhưng ngặt cái là không thể chứa hết được, và thế là em ăn được 3 tô, ai cũng nhìn em bằng ánh mắt kì lạ, hẳn là ai cũng nghĩ em háo đói hay "người đến từ năm 45" gì gì đây, nhưng không sao, miễn em no em vui là được rồi, nhưng em cũng không biết là từ đằng sau, đằng xa xa, có người đang ngạc nhiên nhìn em như không hiểu được hành động ăn liền 3 tô hủ tiếu, phở, bánh canh của em có nghĩa là đồ ăn quá ngon - thứ mà ngày nào người ta cũng ăn phát ngán, hay là em chết đói từ đời nào :yoyo20::yoyo20::yoyo20:
Đâu đây có tiến khúc khích
EM: Cười gì mà cười, chưa thấy ai ăn khỏe vậy à? - em lườm ẻm một phát rồi tiếp tục ăn
N: Không! Tui chưa từng thấy ai chết đói mà có dáng đầy đặn vậy thôi haha
EM: Ơ hay, mới xin lỗi làm hòa lúc sáng, mới ghét tui lúc sáng mà giờ nhìn tui cười nhỉ? Phải trả phí đấy!
Ngân quay mặt chỗ khác không thèm nhìn em nữa, em thầm nghĩ "gớm, con nhỏ này tào lao, mới đùng đùng giận mình như thù hằn bao giờ vậy, vậy mà giờ lại dám cười với mình". Thật ra lúc đấy em nghĩ vậy nhưng sự thật lại không phải vậy, thực ra nó đang cười vào mặt mình đấy :yoyo11:.
Bà nội: Mày ở nhà bộ không được ăn mấy thứ này sao mà ăn dữ dzậy (đọc chệch là như thế đó, để tiện viết, em xin chuyển về dạng "vậy" nhé)?
EM: Không phải nội ơi, con tập võ nên ăn mạnh lắm! Bình thường ở nhà con an 2 tượng (tô lớn - tiếng lóng miền Tây) cơm đấy!
Bà nội: Mà sao ăn nhiều vậy vẫn không thấy lớn hả con?
EM: Con lớn rành ra đây mà nội! Tại nuôi cơ bắp hết nội ơi hehe
Bà nội: Tao vẫn thấy mày nhỏ xíu con chứ có bự hơn ai đâu!
EM: Thì con còn phải giữ dáng còn đi thi đấu nữa mà nội!
Rồi nội quay đi xuống bếp coi chuẩn bị món ăn, em vẫn cặmcụi bên tô bánh canh của mình, ăn xong em đi xuống bếp phụ mọi người, thế bất nào mà chỉ còn mỗi slot bên cạnh Ngân rửa rau, em cũng đành ngậ ngùi ngồi xuống phụ, ẻm vẫn không nói với em câu nào, em thì ngoài mặt xin lỗi nhưng bên trong không phục, em đang ấp ủ trả thù nên bằng mặt không bằng lòng, cười cho có thôi.
Lúc em chọc cười mấy chị, ẻm cũng cười mỉm mỉm, như cảm thấy em tốt bụng qua những câu chuyện hay em vui tính hài hước gì đấy mà xóa đi cái sự ghét của ẻm với em, em cũng chẳng biết nữa. Và dường như cá đã bắt đầu cắn câu :yoyo36:

Buổi trưa hôm ấy cũng như mọi hôm, cũng như ngày hôm trước vậy, tối đó em xin bà nội cho em được nghỉ để đi chơi, em lại giở trò là không biết đường và khiến cho mẹ ẻm phải nhờ ẻm đưa em đi đó đi đây chơi, ẻ cũng có vẻ không chịu nhưng dường như không còn ghét em nữa nên cũng chịu đi nhưng không còn cự tuyệt sống chết như hôm trước.
***
Đi chơi...
EM: Ai chở đây?
N: Không lẽ anh bắt con gái chở con trai sao?
EM: Không lẽ Ngân bắt con rai chở con gái?
N: Nếu anh không ngại người ta nhìn vào anh mà chỉ trỏ thì ngồi sau yên tui đi
EM: Nhìn mặt mình có giống ngại không? hehe
N: Thôi, tui cho anh mượn xe đó, tự đi đi - ẻm không nói gì thêm, bỏ đi vào nhà, em kịp thời níu tay lại, lần đầu tiên tay em chạm vào tay ẻm, thật dễ chịu, người con gái giỏi giang lại có thể có làn da tay mềm và dễ chịu như vậy :yoyo14:
Thế là em đèo ẻm đi vòng quanh phố thị, ban đêm người ta đi chơi cũng nhiều, 2 đứa ũng đi lòng vòng quanh chơi những trò chơi "vô bổ" trong công viên, rồi đi ăn kem, em lại thích kem nên khi ăn, biểu hiện của em làm ẻm thích thú. Có lẽ ẻm đã bắt đầu thay đổi cách nhìn về em, nhưng em không nhận ra vì con người bồng bột trẻ tuổi của mình... kế hoạch trả thù vẫn cứ ấp ủ cho đến một ngày...
1 tuần sau đó...
----------------------
Mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường, cuộc sống của em ở đây cũng đã vào nề nếp, không còn được đi chơi tùy ý nữa, cũng không còn những trận đấu khẩu kinh điển hay những cái trừng mắt em nhận được từ ẻm nữa. EM phải làm như một người làm công thực sự. Hẳn là có bác sẽ thắc mắc là sao quán của bà nội em mà em vẫn phải làm như nhân viên? Vì mục đích em lên đây không phải chơi, lên đây thăm bà là thứ yếu thôi, còn chính yếu là để đi làm kiếm tiền tiêu, đi hơi hè hội các kiểu.
Một ngày đẹp trời đầu tuần, em vẫn đi thể dục như mọi ngày, hôm nay gặp ẻm, ẻm vừa ngoài bãi phơi quần áo vào, em lẻn ra sau, rồi xem chừng không có ai, em lấy chiếc cái móc phơi quần của anh hàng xóm phòng trọ kế bên, móc kẹp vào giữa đám dồ của ẻm, kẹp làm sao cho khéo để nhìn sơ qua là không thể thấy được. rồi em bốc hơi trong im lặng đợi kịch hay xảy ra. :yoyo36::yoyo36::yoyo36:
Vì em biết chiều tối ẻm mí có thời gian rảnh mà đi thu đồ, lúc này nhá nhem tối, làm sao mà thấy đường để phát hiện ra những món đồ không phải của mình cơ chứ :yoyo36:. Nhưng đen thay, thằng cha hàng xóm thiệt là gà mờ, đồ mất 1 cái mà cũng không biết, thế là em phải ra tay thêm phát nữa, phen này em lấy đồ của em nhét vào, thế là ẻm lại mắc bẫy. Em còn chưa kịp diễn kịch la làng lên tìm quần mất nữa thì ẻm đã phát hiện ra trong đống đồ ẻm lấy nhầm 2 cái quần đùi với quần lót nam. Mẹ ẻm bận bịu túi bụi nên ẻm không muốn phiền mẹ, đành canh lúc nửa đêm mờ xuống trả đồ, em cũng không vừa, mai phục chờ sẵn ở đó, thấy ẻm ra khỏi phòng em liền nhanh chân chạy tới chỗ phơi đồ chờ sẵn, ẻm vừa móc lên sào em cầm đèn pin rọi vào ẻm giật mình.
EM: À, tui mất cái quần, tưởng đâu là anh nào lấy lộn, ai ngờ là Ngân lấy trộm đồ nam
N: Làm... làm gì có! Tui lấy lộn mà
EM: Lấy lộn? lấy lộn gì mà tới 2 3 cái thế kia? trùng hợp vậy á?
N: Không phải! tui lấy lộn thiệt mà!
EM: Thôi, lén lấy về làm gì tui không biết, cứ xem như tui không thấy đi, nhưng đồ này không biết có còn dùng được không, tui bỏ rồi.
Mặt ẻm rưng rưng như muốn khóc
N: Đã nói là không có lấy trộm mà! - ẻm la lên hơi lớn nên chị Bé chạysang xem có gì không, vì lúc này quán đóng cửa, không gian lại yên tĩnh rồi.
Chị Bé: Gì mà ồn ào thế hai đứa?
EM: Chị, bạn Ngân này lấy đồ nam về phòng mình làm gì ak chị, lấy 2 3 cái luôn kìa, em bị mất em ra xem ai lấy, thì thấy Ngân lấy ak
Chị Bé: Gì? Thiệt không Ngân?
N: KHông có chị! EM lấy nhầm thôi
EM: Nhầm thế nào được? Đồ phơi riêng mà sao nhầm được, tui với Ngân có giặt đồ cùng ngày đâu, với lại còn có đồ của người khác nữa chứ có phải của mình tui đâu!
N: Ai biết sao mà bị nhầm đâu, nhưng cuối cùng nhầm vẫn là nhầm
Chị Bé: Thôi, chắc là hiểu lầm thôi! Không có gì đâu!
EM: Ừ thì em coi như là hiểu lầm, nhưng đồ này hong biết có bị làm gì chưa nên thôi em bỏ
N: Đã nói là tui hong có làm gì rồi mà! Sao không chịu tin vậy hức... hức
Chị Bé: Thôi Ngân, nín đi em. Còn V, chị nói là hiểu lầm, bỏ qua hết rồi mà, em là con trai không được nhỏ mọn vậy biết chưa!
EM: Dạ, em biết rồi chị, thôi em về phòng!
Cảm giác được trả thù thiệt đã :yoyo36::yoyo19: mặc dù có hơi bẩn nhưng cho ẻm biết cảm giác bị đỗ oan nó phê đến cỡ nào :yoyo32: Cho chừa cái tội đỗ oan cho em, còn chơi em hết lần này đến lần khác, nhưng mọi chuyện chỉ mới thực sự bắt đầu thôi, em còn ở đây lâu lắm :yoyo36:
__________ End chap
Cuộc trả thù bắt đầu, chiến dịch thành công bước đầu sau 1 tuần giả nai làm quen, hạ mình thấp giọng :yoyo36::yoyo17:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK