• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 14: TÀI KHOẢN MES




CHƯƠNG 14: TÀI KHOẢN MES

Đồng Tuệ Lâm thoáng ngẩn người ra, vẫn chưa quen với cuộc sống mình có chồng.

Mấy ngày nay, cô bận làm luận văn để kịp vào đoàn làm phim, thật ra đã quên sạch chuyện mình còn có chồng rồi.

"Cô còn đứng ngây ra đó làm gì thế? Sao không mau đi tắm đi!" Lâm Yên Yên giục.

Đồng Tuệ Lâm nghe Lâm Yên Yên nói vậy, trong lòng rất không thoải mái. Cái gì gọi là không mau đi tắm chứ? Làm như cô là một - công cụ tình dục vậy.

Đồng Tuệ Lâm không muốn tranh luận với cô. Miệng lưỡi của cô nhóc này sắc bén, mắng người bài bảng đâu ra đó, cô cần gì phải chọc cho cô ta tức giận chứ?

"Biết rồi." Đồng Tuệ Lâm nói xong, lại đi thẳng lên tầng.

Lâm Yên Yên ra sức bĩu môi rồi trở lại trong phòng của mình, đứng trước gương nhìn mình.

Cô ta cố nâng ngực của mình lên phía trước: “Cũng không biết ngài ấy coi trọng người phụ nữ kia ở điểm nào? Ngực không lớn bằng của tôi! Mặt cũng chẳng đẹp bằng tôi! Thật không công bằng! Đúng là không công bằng!"

Đồng Tuệ Lâm lên tầng dứt khoát tắm rửa một lượt. Hôm nay người đàn ông này về cũng tốt. Nói thế nào đi nữa, anh ta cũng là chồng của mình, dù sao cũng phải nói cho anh ta biết một chút về sắp xếp hành trình của mình chứ.

Điều làm Đồng Tuệ Lâm vui vẻ chính là hai ngày trước cô đã kiểm tra qua một lần, cô không có thai.

Như vậy cũng tốt, tránh rắc rối vì không biết đứa trẻ trong bụng là của ai.

Cho dù người chồng này cách một năm mới xuất hiện, nhưng cô rốt cuộc vẫn phải mau chóng sinh em bé. Đúng lúc hôm nay thương lượng với anh ta một chút.

Đồng Tuệ Lâm nghĩ vậy, tắm rửa xong lại thu dọn hành lý của mình.

Hành lý của cô cũng không nhiều, chỉ một vali nhỏ là đủ rồi.

Sau khi thu xếp xong tất cả, người đàn ông kia vẫn chưa về.

Sáng mai cô phải tới Nhạn Thành để quay phim, Nhạn Thành cũng không phải là tên của một thành phố mà là một trường quay, trên cơ bản tất cả các bộ phim cổ trang đều được quay ở đó. Nó cách trung tâm thành phố Z khoảng gần năm mươi cây số, không tính là xa.

Cho dù không xa, nhưng buổi lễ khởi động máy sẽ được tổ chức sớm hơn. Đây là lần đầu tiên cô tham dự buổi lẽ khởi động máy, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

Đồng Tuệ Lâm bất giác thấy hơi buồn ngủ, cô nằm trên giường cố thức, nhưng chỉ lát sau đã ngủ mất rồi.

Âu Tử Duy vẫn qua vào lúc đêm khuya như thường lệ. Anh vừa qua, Lâm Yên Yên lập tức tắt tất cả nguồn điện trong nhà.



Tuần này, anh thật sự rất bận rộn. Sau khi biết Đồng Tuệ Lâm sắp vào đoàn làm phim, anh đã suy nghĩ rất nhiều xem có nên qua hay không.



Đàn ông chưa từng chạm vào phụ nữ còn tốt, vừa chạm vào lại không thể cứu vãn được nữa!



Anh bước vào cửa phòng, nhìn thấy Đồng Tuệ Lâm mặc áo ngủ không đắp chăn, đang nằm ở trên giường, dáng người xinh xắn kia làm anh lại thấy ham muốn.



Âu Tử Duy không nói một lời, đè lên.



Đồng Tuệ Lâm ngủ không sâu, Âu Tử Duy vừa đi qua thì cô đã tỉnh lại rồi. Dù sao cô còn có chuyện muốn thương lượng với anh nữa.



"Chờ đã..." Đồng Tuệ Lâm thật vất vả mới tránh được nụ hôn của Âu Tử Duy, cô thò tay sờ tìm công tắc bật đèn ở đầu giường.



"Tạch!"



Đèn vậy mà không sáng!



Đồng Tuệ Lâm ấn tới ấn lui nhiều lần nhưng đèn vẫn không sáng.



Chuyện gì xảy ra vậy?



Đèn hỏng à?



Trong lúc Đồng Tuệ Lâm đang do dự, Âu Tử Duy đã kéo tay cô về, đôi môi nóng bóng, ướt át lại chiếm lấy môi cô.



Cô nhiều lần muốn mở miệng, chẳng qua Âu Tử Duy không cho cô bất cứ cơ hội nào.



Anh lại xé áo ngủ của cô...



Anh đòi hỏi rất dữ, cô càng không có cơ hội nào để nói chuyện.



Mãi đến mười hai giờ đêm, Âu Tử Duy thấy Đồng Tuệ Lâm phía dưới thật sự quá mệt mỏi, anh mới ngừng lại.



Âu Tử Duy quay lưng về phía cô và bắt đầu mặc quần áo. Cũng không biết anh làm sao có thể phân biệt được quần áo của mình trong bóng tối. Nói chung, động tác của anh trong bóng tối rất thành thạo.



Đầu ngón tay của Đồng Tuệ Lâm khẽ giật giật, mệt, đau quá...



Nhưng cô vẫn cố nâng mí mắt lên: “Chồng..."



Nghe được tiếng gọi này, Âu Tử Duy bỗng nhiên ngừng tay. Giọng nói với hơi thở mong manh này làm anh chợt hơi vui sướng.



Đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe được tiếng gọi này đấy.



Không biết sao, anh rất thích, thật sự rất thích.



"Chúng ta... sinh con đi." Đồng Tuệ Lâm yếu ớt nói.



Âu Tử Duy không thể nói chuyện, anh lo lắng sẽ lộ ra thân phận của mình, nên nhanh chóng mặc quần áo và rời đi.



Trong bóng đêm, bóng dáng cao lớn kia vừa thoáng hiện, cánh cửa đã bị đóng rầm lại một tiếng.



Đầu óc Đồng Tuệ Lâm rối bời. Anh không nói lời nào, rốt cuộc là có đồng ý hay không vậy?

Bởi vì thật sự quá mệt mỏi, cô lại chìm vào giấc ngủ sâu.



Âu Tử Duy đi xuống tầng, Lâm Yên Yên đốt mấy ngọn nến trong phòng khách nên vẫn tính là sáng. Cô ta nhìn thấy Âu Tử Duy đi xuống, lập tức bật nguồn điện và thuận tiện thổi tắt ngọn nến.



"Thưa ngài, ngài có mệt không? Ngài có muốn ăn khuya gì đó không?" Lâm Yên Yên vội vàng bước tới.



Âu Tử Duy không để ý đến cô ta mà ngồi ở trên sô pha: “Lấy giấy bút cho tôi."



Lâm Yên Yên làm gì có can đảm dám chậm trễ, vội vàng đặt giấy bút vào trong tay của Âu Tử Duy.



Âu Tử Duy viết nhanh vài thứ gì đó rồi giao cho Lâm Yên Yên.



Lâm Yên Yên vừa nhìn, thấy hình như là từ đơn tiếng Anh, cô ta xem cũng không hiểu lắm.



"Sáng sớm mai, chờ mợ chủ tỉnh lại thì giao cái này cho cô ấy. Nói cho cô ấy biết, sau này phải báo cáo tung tích của cô ấy cho tôi biết."



"Được, thưa ngài.”



Âu Tử Duy đứng dậy và rời đi.



Lúc Đồng Tuệ Lâm tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng. Cô liếc nhìn đồng hồ. Cuối cùng cô còn bỏ lỡ buổi lễ khởi động máy rồi.



Buổi lễ khởi động máy vào lúc chín giờ sáng nay, bây giờ chắc hẳn đã kết thúc!



Cô nằm lỳ ở trên giường, mặc cho người mình lún sâu trong chăn.



Người đàn ông kia lần nào cũng phải ác như vậy sao?



Trên người cô chắc hẳn lại từng mảnh xanh, tím rồi!



Hôm nay chỉ có buổi lễ khởi động máy, nếu bỏ lỡ, cô cũng không cần phải vội nữa.



Đồng Tuệ Lâm lại ngủ thêm một lúc, dây dưa mãi mới chịu rời giường, sau đó kéo vali của mình đi xuống tầng.



Cô không để ý đến Lâm Yên Yên và đi thẳng ra ngoài luôn. Lâm Yên Yên bỗng nhiên gọi cô lại.



"Này! Ngài ấy để lại tờ giấy này cho cô!" Lâm Yên Yên đưa một tờ giấy nhỏ cho Đồng Tuệ Lâm.



Đồng Tuệ Lâm nhận lấy tờ giấy, từ đơn tiếng Anh phía trên đó cũng rất kỳ lạ. Vẻ mặt cô mờ mịt nhìn về phía Lâm Yên Yên.



Lâm Yên Yên hắng giọng một cái, rất có tư thế của chủ nhân nói: “Ngài ấy nói, sau này cô muốn đi đâu phải báo cáo với ngài ấy!"



"À." Đồng Tuệ Lâm cẩn thận suy nghĩ. Cô không có số điện thoại di động của chồng, cái này đại khái là một tài khoản Mes đi?



Cho nên, cô lấy điện thoại di động ra thử, quả nhiên tìm được!



Lâm Yên Yên nhìn thấy tất cả những điều này.



Đồng Tuệ Lâm hừ lạnh một tiếng. Người đàn ông này cũng đủ hẹp hòi, ngay cả số điện thoại cũng không cho. Tài khoản Mes của người bình thường đều là số điện thoại di động, nhưng anh ta lại không đi theo con đường bình thường, xem ra là có ý đề phòng cô.



"Yên Yên, đèn bàn trong phòng ngủ của tôi hỏng rồi. Hôm qua tôi bật thế nào cũng không sáng được. Làm phiền cô xem thử, nếu hỏng thì sửa đi nhé."



"Cô bảo tôi sửa đèn bàn à?" Lâm Yên Yên trừng mắt, chống nạnh nhìn Đồng Tuệ Lâm, rất có tư thế như muốn nói: Cô có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?!



"Tôi nghĩ, nếu ngài nhà các cô về mà đèn bàn trong nhà lại hỏng, ngài ấy chắc hẳn sẽ mất hứng đi?"



Lâm Yên Yên lại hừ một tiếng, càng thêm vênh váo nói: “Yên tâm đi, ngài ấy không cần đèn bàn! Ngài ấy không cần tất cả thiết bị điện gia dụng!"



Đồng Tuệ Lâm khẽ nhíu mày, dường như mơ hồ nghe được bí mật gì từ trong miệng của Lâm Yên Yên: “Cô có ý gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK