CHƯƠNG 50: CÁI TÊN ĐẾN THỜI KHẮC MẤU CHỐT CÒN XẢY RA CHUYỆN
Âu Tử Duy khẽ cau mày, lại nghe thấy một giọng nói dịu dàng từ đâu truyền tới.
“Tiểu Duy......”
Quay lại nhìn, một người phụ nữ thướt tha duyên dáng từ từ bước lại gần.
“Mẹ?” Âu Tử Duy giật mình.
Người phụ nữ thoạt nhìn chỉ mới gần ba mươi tuổi, da dẻ được bảo dưỡng rất tốt, khí chất quý phái, thân hình thon gầy, nhưng nhìn lại không thấy có chút nhu nhược nào.
Đôi mắt kia trong suốt đến tận cùng, khiến người nhìn vào thất hồn lạc phách.
Mặc Ỷ Lan.
“Bà chủ cùng cậu chủ đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ, hôm nay cứ thoải mái ôn chuyện đi, có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi tôi.” Ngô Tu nói xong thì đi thẳng ra ngoài, còn thuận tay giúp hai người đóng cửa lại nữa.
“Tiểu Duy, con gần đây thế nào? Có ăn uống được không? Ngủ nghê thế nào?”
Mặc Ỷ Lan vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Âu Tử Duy.
“Tốt ạ, con năm nay đã hai lăm tuổi rồi mà.” Âu Tử Duy nhắc nhở bà.
Mặc Ỷ Lan đầu tiên là thoáng ngẩn người, sau đó dịu dàng cười cười: “Ồ, đúng nhỉ, con trai mẹ năm nay đã hai lăm tuổi rồi, mẹ tính ra cũng phải sáu mươi tuổi rồi đấy.”
Trong mắt bà xẹt qua một tia sầu muộn.
Bà mang thai Âu Tử Duy cũng là chuyện ngoài ý muốn, con người mang thai con của ma cà rồng, vốn dĩ phải phá bỏ mới đúng, nhưng năm đó bà lại sống chết không chịu.
Cuối cùng chỉ đành sinh đứa nhỏ này ra.
Có điều, bà cũng chỉ là một con người bình thường thôi, lúc Âu Tử Duy còn ở trong bụng bà, tốc độ phát triển cực kỳ nhanh, hấp thu rất nhiều chất dinh dưỡng, năng lượng cũng quá cường đại, bà căn bản không thể gánh vác được.
Vốn cho rằng đến lúc sinh, cái mạng nhỏ này của mình cũng sẽ không còn nữa.
Cũng may, cha của Âu Tử Duy là Âu Thiên kịp thời biến bà thành ma cà rồng.
Đúng vậy, bà bây giờ đã là ma cà rồng rồi.
Vẻ ngoài của ma cà rồng sẽ dừng lại ở ngày cuối cùng còn là con người, sau này vĩnh viễn cũng không thay đổi, thế nên bà mới giữ ở bộ dạng ba mươi tuổi này.
“Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không?” Âu Tử Duy theo bản năng nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cũng may vẫn còn thời gian.
Anh đang ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, Mặc Ỷ Lan cũng ngồi xuống.
“Không có chuyện gì thì mẹ không tới tìm con được à?”
“Con không có ý đó.”
Mặc Ỷ Lan quan sát con trai mình, kìm không được cong khóe môi cười: “Con trai cưng, lại đẹp trai hơn rồi đấy.”
Âu Tử Duy nhìn Mặc Ỷ Lan, cười cười: “Dĩ nhiên, ai bảo gien của mẹ con tốt quá cơ.”
“Đúng rồi, cô gái mẹ bảo con cưới đâu rồi?”
“Ồ......Cô ta không sống ở đây, con sợ cô ta biết được thân phận của mình, nên đã sắp xếp cho cô ta một nơi ở khác rồi.”
“Cũng là con trai mẹ thông minh, suy nghĩ chu toàn.”
Nhắc đến chuyện này, Âu Tử Duy liền hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại kêu con cưới cô ta? Lẽ nào cô ta thật sự có thể giúp con giải trừ phong ấn sao ạ?”
Mặc Ỷ Lan hít sâu một hơi, sau đó lắc lắc đầu: “Đúng là cô ta không sai, nhưng rốt cuộc cô ta phải làm gì mới có thể giúp con giải trừ phong ấn thì mẹ còn chưa biết, mẹ còn chưa đoán ra được.”
Mỗi ma cà rồng đều có một năng lực đặc biệt, vào ngày Mặc Ỷ Lan biến thành ma cà rồng, bà cũng có được năng lực đặc biệt của riêng mình.
Đó là nhìn trước tương lai.
Chỉ là, năng lực nhìn trước tương lai này của bà còn chưa thành thục, chẳng biết lúc nào sẽ nhìn thấy được cảnh nào trong tương lai nữa.
“Một cô nhóc như cô ta làm sao có thể giúp con giải trừ phong ấn được chứ.” Âu Tử Duy lẩm bẩm một câu.
Anh chẳng tin tưởng chuyện này chút nào.
“Được rồi, con trai cưng, nói cho mẹ nghe tình hình của con dạo gần đây đi, chúng ta lâu lắm không gặp nhau rồi đấy.”
“Vâng, đợi con quay lại nhé, con phải đi vệ sinh cái đã.” Nói xong, Âu Tử Duy vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
Vừa vào phòng vệ sinh, anh đã gấp gáp gửi một tin nhắn cho Đồng Tuệ Lâm.
“Tôi hiện đang có chút chuyện, tạm thời chưa qua được, nếu đến bảy rưỡi tôi vẫn chưa thông báo lại thì cô cứ tới khách sạn Đế Hào trước chờ tôi nhé.”
Gửi xong tin nhắn, Âu Tử Duy lại ấn xả nước bồn cầu, rồi mới cất điện thoại đi ra ngoài.
Nói đến thì, hai mẹ con họ phải đến hơn một năm chưa gặp nhau rồi, Âu Tử Duy không cách nào bỏ mẹ mình lại mà rời đi được.
Cũng may, vẫn còn thời gian.
Lúc Đồng Tuệ Lâm nhận được tin nhắn của Âu Tử Duy, cô cơ bản đã thu dọn xong hết rồi.
Đang có chút chuyện á?
Cái người này sao lại có chuyện ngay lúc mấu chốt như vậy chứ?
May mà vẫn còn thời gian, nên cô cũng không quá sốt ruột, liền đi vào phòng sách mở máy tính lên, tiểu thuyết gần đây cô đăng lên mạng hình như rất được hoan nghênh thì phải, viết nhiều chút vậy, tiền nhuận bút cũng khả quan phết đấy.
Thời gian bất tri bất giác nhanh chóng trôi qua, Đồng Tuệ Lâm nhìn thử, thế mà đã bảy giờ hai mươi rồi.
Cái người kia vẫn chưa đến nữa !
Thôi được rồi, thế thì cô đành đi trước vậy.
Đồng Tuệ Lâm nhanh chóng rời khỏi nhà, gọi xe đi thẳng đến khách sạn Đế Hào.
Lúc này ở khách sạn Đế Hào, thảm đỏ đã trải đều trên mặt đường hai bên cửa, trên đường là hai hàng xe sang trọng.
Không còn còn tưởng rằng đây là triển lãm xe hơi hạng sang nào ấy chứ !
Dựa vào dang tiếng của nhà Thượng Quan, dựa vào thân phận là
tổng giám đốc Quốc Tế Nghệ Tân của Thượng Quan Đằng, có thể đến đây hôm nay đều là minh tinh hạng A.
Địa vị không đủ sợ rằng không thể lấy được giấy mời.
Hôm nay cả khách sạn Đế Hào đều đã được nhà Thượng Quan bao trọn, phòng tiệc cùng các gian phòng trong khách sạn ngày hôm nay đều thuộc về nhà Thượng Quang.
Trên thảm đỏ rải đầy cánh hoa hồng, hương hoa hồng tràn ngập khắp nơi.
Đồng Tuệ Lâm nhìn khắp nơi, nhưng vẫn không thấy Âu Tử Duy đâu.
Cho dù ở đây toàn là ô tô hạng sang, nhưng chiếc Ferrari Rafael của Âu Tử Duy lại cực kỳ bắt mắt, gần như chỉ cần nhìn lướt qua một cái là có thể trông thấy được.
Đồng Tuệ Lâm đã nhìn khắp bốn xung quanh nhưng vẫn không thấy chiếc Ferrari màu xanh sapphire kia đâu.
“Cái tên kia rốt cuộc có đến được không vậy?”
Tám giờ tám phút lễ đính hôn sẽ chính thức bắt đầu.
Bây giờ vẫn còn một chút thời gian.
Thảm đỏ ngoài cửa không ngừng có người tiến vào, người nào người nấy đều thân phận cao quý, treo vàng dát bạc, thân phận địa vị của những người này càng làm tôn lên thực lực của nhà Thượng Quan.
Đột nhiên một dàn các cô gái vừa cười vừa nói tiến vào, Đồng Tuệ Lâm không chú ý tới, còn đang mải nhìn ngó xung quanh.
“Đồng Tuệ Lâm?” Mấy cô nàng kia dừng bước, cô nàng được vây ở giữa hô lên một tiếng.
Đồng Tuệ Lâm chuyển mắt qua nhìn.
Là Đồng Khiết Khiết.
Chị họ của cô.
“Chị họ.” Đồng Tuệ Lâm gọi một tiếng.
“Em đứng đây làm gì vậy?” Đồng Khiết Khiết đầy mặt khinh thường nói: “Không thấy nơi này đều là các minh tinh hạng A à? Em đứng ở đây là muốn làm ai mất mặt thế hả?”
Đồng Khiết Khiết vừa nói dứt câu, trong số các cô nàng vây xung quanh cô ta, đã có một người tên Mạnh Tử Linh mắt sắc.
“Chị Khiết Khiết, chị xem bộ lễ phục cô ta đang mặc kia có phải là bộ lễ phục mà ANGEL chuẩn bị tung ra thị trường không?” Mạnh Tử Linh vừa nói xong, tầm mắt các cô nàng kia đều đồng loạt chuyển tới bộ lễ phục trên người Đồng Tuệ Lâm.
Các cô nàng tầm tuổi này thích nhất chính là nghiên cứu những món đồ hàng hiệu, nhãn hiệu nào tung ra sản phẩm mới, nhãn hiệu nào có mẫu nào hot, các cô rảnh rỗi đều thích tìm hiểu một chút.
“Tôi nghe nói lễ phục mới của ANGEL còn chưa tung ra thị trường đã bị đặt trước hết rồi, là bản giởi hạn đó!” Một cô trong nhóm nhanh chóng nói.
“Bộ lễ phục này hình như chính là bộ lễ phục mới chuẩn bị tung ra thị trường đó đấy, tôi từng thấy trên ti vi rồi!” Mạnh Tử Linh ngạc nhiên hô.
Đồng Khiết Khiết lại là vẻ mặt không cho là đúng: “Đứa em họ này của tôi đã bị đuổi khỏi nhà từ lâu rồi, lại chẳng có được một ông chồng như ý như Thường Thường nhà chúng ta, đến ăn còn là cả một vấn đề, làm sao mua được quần áo của ANGEL chứ, càng đừng nói là hàng mới còn chưa được tung ra thị trường, có là của mấy năm trước cũng chẳng mua nổi ấy chứ.