CHƯƠNG 62: CẬU ĐÂY ĐÃ BỎ RA TRÒN BA TRĂM BA MƯƠI TRIỆU.
Đồng Vân Thường nghiến răng, đúng vậy, Đồng Tuệ Lâm thì quen biết được mấy người chứ.
Tặng hoa hồng tám mươi phần trăm là tên trai bao gặp ngày đó. Dạo này trai bao đều rất có tiền, được mấy phú bà bao nuôi, mua một xe hoa hồng chắc là không có vấn đề.
Có lẽ ngoài kẻ đó thì không còn ai có thể tặng quà cho Đồng Tuệ Lâm nữa. Vì vậy, quà tặng lần này chắc là của Thượng Quan Đằng tặng rồi.
Hi vọng quà của Thượng Quan Đằng có thể giúp mình đảo ngược tình thế, bằng không hôm nay mắc cỡ chết mất.
Nghĩ vậy, Đồng Vân Thường sải bước đi ra ngoài.
Hai người ra ngoài xem xét, không có gì, chỉ có một chàng shipper.
"Quà của cô Đồng đâu?" Hoàng Kha kêu lên.
Anh shipper lập tức đi tới: "Ở trong túi của tôi, phiền cô ký tên đã."
"Ở trong túi?" Hai mắt Hoàng Kha lập tức sáng lên, vui mừng nắm chặt tay Đồng Vân Thường.
"Chị Vân Thường, nhất định là châu báu! Là châu báu!"
Đồng Vân Thường nhếch môi, tỏ vẻ "Có cái gì mà ngạc nhiên chứ", nhận lấy biên lai chuyển phát nhanh. Lần này cô ta cẩn thận hơn, nhìn cái tên trên biên lai chuyển phát nhanh một chút.
Nhưng khi trông thấy cái tên đó, Đồng Vân Thường lập tức trợn tròn mắt, tròng mắt suýt nữa thì rớt ra ngoài, Đồng Tuệ Lâm.
Lại là Đồng Tuệ Lâm!
Nhưng mà, cô ta đã nhận lấy biên lai chuyển phát nhanh rồi, nếu như cô ta lui về, thì chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi, không được, chắc chắn không thể để cho Đồng Tuệ Lâm tiếp tục chiếm hết spotlight.
"Cô Đồng, có vấn đề gì không?"
"À... Không có." Đồng Vân Thường nhếch môi, lập tức ký tên của Đồng Tuệ Lâm.
Chàng shipper nhìn tên một chút, lấy một hộp vuông ra, lễ phép đặt vào tay Đồng Vân Thường.
Đồng Vân Thường chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, đợi chàng shipper đi rồi, cô ta sẽ xé nát biên lai chuyển phát nhanh, vậy sẽ không có ai biết thứ này là tặng cho Đồng Tuệ Lâm.
"Vậy được rồi, tôi đi nhé." Chàng shipper quay người rời đi.
Đồng Vân Thường thở phào nhẹ nhõm.
"Chị Vân Thường, hãy mau lấy ra cho chúng tôi nhìn xem là thứ tốt gì đi." Hoàng Kha bỗng kêu lên.
Khi ký tên, Hoàng Kha cũng không nhìn tên, thấy Đồng Vân Thường trực tiếp ký tên, còn tưởng rằng thật tặng cho Đồng Vân Thường.
Sắc mặt Đồng Vân Thường lập tức thay đổi.
Chàng shipper nghe thấy âm thanh lập tức xoay người lại: "Cô không phải Đồng Tuệ Lâm sao?"
Hoàng Kha không biết chuyện gì xảy ra, hết nhìn chàng shipper, lại nhìn gương mặt tái đi của Đồng Vân Thường, lập tức hiểu ra.
Lúc này, một số diễn viên trông thấy Đồng Vân Thường đi ra, cũng đi ra theo, kết quả các cô đã chứng kiến toàn bộ chuyện này.
Chàng shipper lập tức lấy lại chiếc hộp vuông từ trong tay Đồng Vân Thường. "Cô này, sao cô lại nhận vơ như vậy chứ?"
Tuy nói Đồng Vân Thường đã debut, nhưng dù sao tác phẩm đầu tay còn chưa đưa ra thị trường, nếu không phải là người luôn quan tâm đến ngành giải trí thì sẽ không biết cô ta.
Chàng shipper ngày nào cũng vất vả đưa hàng, làm sao có thời gian mà xem tin tức giải trí, nên tất nhiên không biết cô ta.
Chàng shipper cầm hộp hướng phía bên trong kêu lên mấy tiếng: "Cô Đồng Tuệ Lâm, cô Đồng Tuệ Lâm, chuyển phát nhanh của cô."
Nghe thấy có người gọi mình, Đồng Tuệ Lâm đi tới.
"Cái gì?"
"Xin lỗi, vừa mới có người giả mạo cô ký tên của cô, thực sự xin lỗi." Chàng shipper liên tục xin lỗi.
Nhân viên công tác cùng diễn viên của cả đoàn phim nhìn về phía Đồng Vân Thường cách đó không xa, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Chắc chắn Đồng Vân Thường lại một lần nữa tự mình đa tình đi lĩnh chuyển phát nhanh, kết quả trông thấy tên Đồng Tuệ Lâm thì không xuống đài được, thế là đành ký tên Đồng Tuệ Lâm, chuẩn bị lừa dối qua cửa ải.
Kết quả ...
Đồng Vân Thường đứng ở đó, chỉ cảm thấy nghẹt thở, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. Đồng Tuệ Lâm nhận lấy cái hộp: "Làm phiền anh rồi."
"Đừng khách khí!" Chàng shipper mỉm cười rời đi.
Hiện tại, tất cả mọi người đang xem trò cười của Đồng Vân Thường.
Đường đường là bà chủ tương lai của Quốc Tế Nghệ Tân lại không bằng một người không thân phận không bối cảnh, chuyện cười lớn.
Đồng Tuệ Lâm mở cái hộp đó ra, bên trong đặt một cái lược, còn có một cái thẻ.
"Em yêu, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp mặt, phải nhớ nghĩ về anh nhé." Ký tên là: Lã Kiên.
Khi nhìn thấy cái tên này, Đồng Tuệ Lâm hơi hoảng hốt. Anh ta lại xuất hiện...
Khi Đồng Tuệ Lâm còn đang xuất thần thì nghe thấy một tiếng "Bốp" vang dội, mọi người kinh ngạc. Đồng Tuệ Lâm quay nhìn nơi âm thanh phát ra.
Chỉ thấy Hoàng Kha bụm mặt, nước mắt giàn dụa: "Chị Vân Thường, tôi, tôi không phải cố ý..."
"Không nhìn rõ mà gọi tôi ký tên, cô lại có thể làm chuyện như vậy sao?" Đồng Vân Thường rống lên, rồi lao nhanh ra cửa.
Hôm nay, cô ta xem như mất hết thể diện rồi.
Hoàng Kha đành phải đi theo cô ta.
Đồng Tuệ Lâm cảm thấy hôm nay được chú ý hơi quá rồi, sau khi từ biệt đạo diễn Lâm Tề, liền vội vàng rời đi.
Trong đầu cô chỉ có hai chữ.
Lã Kiên, Lã Kiên, Lã Kiên.
Anh ta lại xuất hiện, nên làm gì đây?
Trở về nhà, Đồng Tuệ Lâm vẫn tinh thần hoảng hốt, cô cầm cái lược ở trong tay.
Đó cũng không phải một cái lược bình thường, cô cũng không rõ nó làm bằng chất liệu gì.
Màu sắc rất cũ kỹ, nhưng có thể nhìn ra được nó vốn là màu trắng ngà, góc viền dường như cũng không hợp quy tắc, mỗi răng lược đều giống như ...răng.
Dáng vẻ kỳ quái này khiến Đồng Tuệ Lâm hoài nghi rốt cuộc có phải lược hay không.
Khi cô còn đang cảm thấy kỳ quái thì điện thoại di động vang lên.
Trông thấy dãy số trên màn hình, Đồng Tuệ Lâm không kìm được trợn trừng mắt, lập tức nhận điện thoại.
"Này, Tuệ Lâm, em có thích hoa hồng tôi tặng không?"
"Thích cái đầu anh ấy." Đồng Tuệ Lâm không hề khách khí đáp lại.
"Trời, em không thích ư? Em có biết tôi tốn bao nhiêu công sức vào hoa hồng đó hay không? Năm nay, sản lượng hoa hồng Ecuador giảm, hiện cũng chỉ cung cấp với số lượng giới hạn, rất đắt. Tôi còn phải tìm người của bên chú út của tôi để mua, nếu chú út tôi biết chắc chắn sẽ đánh tôi chết mất."
"..."
"Còn nữa, chi phí để chuyển đường hàng không tới là 90 triệu, cộng thêm tiền mua hoa hồng, cậu đây đã bỏ ra tròn ba trăm ba mươi triệu đấy."
"Ồ."
Đối mặt với sự lên án nóng nảy của “cậu chủ nhỏ”, Đồng Tuệ Lâm chỉ đáp lại vẻn vẹn một chữ "Ồ".
Người đầu điện thoại kia có vẻ mất kiên nhẫn: "Hoa hồng của tôi đâu?"
"Một nửa tặng người ta rồi."
"Tặng người ta? Đồng Tuệ Lâm, tôi bỏ nhiều công sức như vậy để tặng hoa hồng cho em, thế mà em lại tặng cho người khác sao?"
Có thể nghe rõ đối phương vô cùng giận dữ, tức đến mức thở dốc: "Vậy nửa còn lại thì sao?"
"Bán rồi."
"Bán rồi?"
Sấm sét giữa trời quang!
"Đồng Tuệ Lâm, em có phải là người hay không, em lại có thể đem hoa tôi tặng đi bán?"
"Bán thì sao chứ, nhiều như vậy, anh bảo tôi để ở đâu được, còn không bằng anh đổi hết cái gì phí vận chuyển hàng không và tiền mua hoa hồng thành Việt nam đồng đưa cho tôi đấy? Nói như vậy không chừng tôi càng thích."
"Em, em, em ...em có chút tình cảm lãng mạn nào hay không?"
"Không có."
"Đồng Tuệ Lâm!"
Điện thoại cúp rụp một cái, đối phương đã tức hộc máu rồi.
Đồng Tuệ Lâm thở dài, nhìn thấy Messenger hiện lên một cái tên, cô suy nghĩ một lát rồi gửi đi một tin nhắn.