CHƯƠNG 8: EM TRAI CỦA CÔ
Hôm kia và hôm qua giày vò hai ngày liên tục, trên cổ Đồng Tuệ Lâm vẫn còn mấy vết đỏ hồng nên cô quyết định chọn một chiếc áo hơi cao cổ để che chắn lại.
Lâm Yên Yên vẫn ngồi trên ghế sofa cắn hạt dưa xem tivi như thường lệ, dáng vẻ nghiễm nhiên như bà chủ gia đình.
Đồng Tuệ Lâm hắng giọng một cái đi xuống lầu, ngồi ở trên ghế sofa, Lâm Yên Yên lườm cô một cái.
"Sao vậy? Muốn ăn sáng à, tự mình làm đi!" Lâm Yên Yên vẫn tỏ ra kiêu ngạo phách lỗi như cũ.
Đương nhiên là Đồng Tuệ Lâm biết, bữa cơm hôm qua mà Lâm Yên Yên làm hoàn toàn là vì lo lắng bị chủ phát hiện mà thôi!
Nhưng cũng chỉ là một bữa cơm nên cô cũng không muốn so đo, dù sao cô còn đang chướng mắt với tay nghề nấu ăn của cô ta đây này!
"Tôi muốn hỏi cô một vài chuyện."
Lâm Yên Yên quay đầu lại, dò xét nhìn Đồng Tuệ Lâm: "Cô muốn hỏi cái gì?"
"Ông chủ của cô họ Âu đúng không?"
Chuyện này cô đã phát hiện ra từ hôm qua lúc nói chuyện với Lâm Yên Yên rồi, đến tận bây giờ cô mới biết được thì ra chồng mình họ Âu.
Lâm Yên Yên cười khinh miệt: "Ngay cả chồng mình họ gì cô cũng không biết à!"
"Vậy năm nay anh ấy bao nhiêu tuổi?" Đồng Tuệ Lâm tiếp tục thăm dò.
Mặc dù hôm qua cô mơ mơ màng màng ngủ nhưng lúc hai người làm chuyện đó ở trong phòng cô vẫn có thể cảm giác được, chắc chắn là người trẻ tuổi!
Lâm Yên Yên nhớ lại lời nhắc nhở của Âu Tử Duy tối qua, ánh mắt hơi mờ mịt: "Hơn bốn mươi tuổi."
"À..."
Đồng Tuệ Lâm ý tứ sâu xa "À" một tiếng, xúc cảm lúc da thịt tiếp xúc đêm qua, cơ bắp căng đầy, nếu như người hơn bốn mươi tuổi mà vẫn giữ gìn được vóc dáng như thế, vậy nói cũng còn nghe được.
Lâm Yên Yên hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói cho cô biết, đừng thấy ông chủ của tôi hơn bốn mươi tuổi nhưng thân thể của ngài ấy không khác gì so với thanh niên hai mươi mấy tuổi đâu, ngài ấy phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự!"
Đồng Tuệ Lâm xem như đã nhìn ra, Lâm Yên Yên khư khư bảo vệ ông chủ của mình như vậy không chừng trước kia đã thầm thích người ta!
"Được rồi, tôi cũng không còn gì muốn hỏi nữa." Đồng Tuệ Lâm đứng dậy.
"Này, tôi cho cô biết nếu ông chủ có tới thì nhớ hầu hạ ngài ấy cho tốt, chớ có chọc cho ngài ấy không vui nếu không cô tự đi mà gánh lấy hậu quả đấy!"
Đồng Tuệ Lâm trợn to hai mắt, sao cô lại có cảm giác Lâm Yên Yên không phải là người giúp việc mà giống như mẹ chồng xấu tính trong phim truyền hình hơn nhỉ...
Trở lại phòng ngủ, Đồng Tuệ Lâm nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, cô có một bản ghi nhớ nhắc nhở hôm nay mình có một buổi thử vai.
Sắp tốt nghiệp, bạn học của mình đều đã được các công ty lớn nhỏ ký hợp đồng, duy chỉ có cô là chưa ký hợp đồng với công ty nào.
Không có công ty quản lý, cũng không có người đại diện nên cô rất ít khi có cơ hội nhưng cũng may lần thử vai này là thử vai công khai, đạo diễn là Lâm Tề cũng rất nổi tiếng đang muốn quay một bộ phim cổ trang dài tập.
Nghe nói vị đạo diễn Lâm Tề này rất thích cho người mới cơ hội, theo lý luận của ông ta thì sau khi diễn viên tiến vào giới văn nghệ được ba năm thì trong mắt họ đã có thêm rất nhiều thứ, kiêng kỵ cũng quá nhiều, quay phim sẽ không còn cảm giác trước đó nữa.
Cho nên Đồng Tuệ Lâm mới có thể có cơ hội đến tham gia lần thử vai này, nhưng cô cũng chỉ tham gia thử vai vào nhân vật nữ số ba mà thôi.
Mặc dù chỉ là nữ số ba nhưng với sức hút của đạo diễn Lâm Tề, nên cũng có hơn chục người tham gia thử vai!
Sức cạnh tranh rất lớn.
Chuông điện thoại di động kéo suy nghĩ của Đồng Tuệ Lâm lại, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, Đồng Tuệ Lâm không khỏi cười một tiếng.
"Tiểu Tĩnh, có chuyện gì vậy?"
"Chị đang làm gì thế?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ngây thơ của một cậu trai.
"Chị đang chuẩn bị thay quần áo, sau đó đi thử vai."
"Chị, hôm nay chị có buổi thử vai à!" Hiển nhiên chàng trai ở đầu bên kia điện thoại còn hưng phấn hơn cả Đồng Tuệ Lâm: "Vậy chị phải cố gắng làm thật tốt nhé!"
Đồng Tuệ Lâm cười cười: "Xem em vui vẻ chưa kìa, chỉ là nhân vật nữ số ba mà thôi."
"Nữ số ba thì sao chứ? Có phải ai vừa đóng phim đã được làm nữ chính ngay đâu! Với thực lực của chị em trong tương lai nhất định sẽ là một diễn viên nổi tiếng!"
"Được rồi, được rồi, đừng nịnh nọt nữa, còn đủ tiền tiêu không? Có thiếu thuốc gì không? Gần đây có bị khó chịu chỗ nào nữa không?"
"Đủ tiêu, còn đủ, không bị khó chịu..." Rõ ràng là chàng trai ở đầu bên kia điện thoại đã hơi nóng nảy: "Mỗi lần em gọi điện thoại cho chị chị cũng đều hỏi mấy câu này."
"Không phải vì chị quan tâm đến em à, đồ vô lương tâm!"
"Gần đây chị và anh rể thế nào rồi? Đã có kế hoạch sinh bảo bối chưa?" Chàng trai kia lại hào hứng hỏi.
Đồng Tuệ Lâm cắn môi một cái, lại cười cười: "Này em trai, em đúng là thuộc đảng phái hối sinh đẻ đấy."
"Không phải vì em sợ sau này sẽ không được nhìn thấy hay sao."
"Nói bậy bạ gì đó!" Đồng Tuệ Lâm lập tức nghiêm nghị quát lớn một tiếng, vẻ mặt cũng biến thành nghiêm túc lên.
"Xin lỗi chị, em nói sai rồi, nhưng trong lòng chị cũng rõ mà." chàng trai lí nhí nói.
Đồng Tuệ Lâm cắn môi, không để cho nước mắt mình rơi xuống, lần trước em trai Đồng Tuệ Tĩnh của cô phát bệnh nằm viện, bác sĩ Triệu phụ trách điều trị cho Đồng Tuệ Tĩnh nhiều năm qua đã đã tìm cô nói chuyện.
Em trai của cô sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh, lúc đó y học còn chưa phát triển như bây giờ nên không có cách chữa trị, bác sĩ nói thằng bé sẽ sống không quá mười bảy tuổi.
Sau này có bệnh viện có thể tiến hành phẫu thuật chữa trị nhưng Đồng Tuệ Tĩnh đã bỏ qua giai đoạn chữa trị tốt nhất rồi, chỉ sợ lúc này làm phẫu thuật cũng không thay đổi được gì mà còn nguy hiểm hơn.
Sinh ra không đúng lúc.
Đồng Tuệ Tĩnh là người vừa sinh ra đã bị bác sĩ phán quyết tử hình.
Nhưng năm nay cậu đã được mười tám tuổi, đang học lớp mươi hai, đã sống thêm được một năm rồi.
Lần phát bệnh trước bác sĩ Triệu đã bảo Đồng Tuệ Lâm chuẩn bị tâm lý thật tốt, tình trạng của Đồng Tuệ Tĩnh thật sự rất không tốt.
"Được rồi, chị, chị đừng buồn nữa, em chỉ muốn sớm nhìn thấy cháu ngoại của mình thôi, không có ý gì khác đâu, chị kết hôn với anh rể cũng đã được một năm rồi, em biết hai người vẫn còn trẻ, vẫn còn muốn tận hưởng thế giới của hai người, nhưng hai người hãy nghĩ cho em một chút đi, được không?"
Đồng Tuệ Lâm lấy lại tinh thần: "Được rồi Tiểu Lỗi, chuyện sinh con chị đã thương lượng với anh rể em rồi và anh rể em cũng đồng ý, nhưng em cũng biết là chuyện này không phải nói sinh là sinh được ngay nên không thể vội vàng được."
"Thật sao? Vậy thì tốt rồi! Chỉ cần anh rể đồng ý vậy thì dễ dàng rồi! Em không giục chị nữa, cứ từ từ là được, đừng nóng vội!"
Đồng Tuệ Lâm cười cười, đã một năm rồi cô vẫn luôn giấu diếm sự thật với Đồng Tuệ Tĩnh.
Ở trong mắt Đồng Tuệ Tĩnh thì anh rể của cậu là một người thường xuyên đi công tác ở bên ngoài cho nên chị của cậu mới có thể thường xuyên về nhà chăm sóc cho cậu, anh rể là một nhân viên ưu tú của công ty nên kiếm được rất nhiều tiền, cũng rất thương yêu chị của cậu.
"Chị, em không nói nhiều nữa, chúc chị thử vai thành công."
"Em khó chịu chỗ nào thì nhớ gọi điện thoại nói cho chị đấy."
"Em biết rồi, bái bai!"
Cúp điện thoại, Đồng Tuệ Lâm thở một hơi dài, em trai của cô mãi mãi vẫn là tâm bệnh của cô.
Nhưng cô không quan tâm đến điều đó nữa, buổi thử vai chiều nay quan trọng hơn, bởi vì cô sắp hết tiền rồi.
Chọn một bộ quần áo trong tủ, trên thực tế cô cũng có rất ít quần áo nên liếc một cái là có thể chọn xong.
Thay quần áo, trang điểm đơn giản một chút, cô đi ra cửa.
Chỉ là cô lại không ngờ mình sẽ gặp được người quen ở đây.