CHƯƠNG 38: LO LẮNG CÔ SẼ CHẾT SAO?
Lâm Yên Yên đành phải tránh ra.
Trong phòng tối đen như mực.
Khoảnh khắc Âu Tử Duy đẩy cửa ra, trên mặt nở một nụ cười ranh mãnh, rõ ràng đang nói lại có thể ngủ với cô rồi!
Anh nóng lòng bước nhanh tới, ba bước thành hai, vén chăn lên rồi chui vào!
Đồng Tuệ Lâm sợ lạnh, bình thường khi anh vén chăn ra, dù cô đã ngủ thì cũng sẽ lên tiếng, nhưng hôm nay lại không có phản ứng gì, ngược lại anh còn cảm nhận được một luồng nhiệt bốc lên!
Âu Tử Duy cũng không quan tâm lắm, bắt đầu cúi xuống hôn cô.
Ngay khi môi anh chạm vào Đồng Tuệ Lâm thì chợt bật nảy lên như lò xo!
Nóng quá!
Anh vô thức đưa tay lên sờ trán Đồng Tuệ Lâm, nóng đến bỏng tay!
“Đồng Tuệ Lâm! Đồng Tuệ Lâm!” Âu Tử Duy lay người Đồng Tuệ Lâm nhưng cô không hề nhúc nhích!
Chết tiệt!
Đồng Tuệ Lâm vốn nghĩ uống thuốc xong đắp chăn ra mồ hôi thì sẽ tốt, nhưng kết quả mồ hôi đâu không thấy, ngược lại còn ấp hết nhiệt vào trong chăn, còn cô lại càng sốt nặng hơn!
Âu Tử Duy bế Đồng Tuệ Lâm lên, đang định ra ngoài thì nhớ ra điều gì, anh lấy bừa một bộ quần áo trong tủ ra rồi quấn lên người cô.
Lâm Yên Yên nghe thấy tiếng bước chân của Âu Tử Duy thì vội vàng chạy tới: “Ông chủ…”
“Cô ấy bị sốt rồi mà cô còn không biết! Cô chăm sóc cô ấy kiểu gì thế hả?!” Âu Tử Duy gầm lên.
Lâm Yên Yên sợ tới mức hồn bay phách tán, bình thường cô ta bắt nạt Đồng Tuệ Lâm dù sao cũng không ai biết, Đồng Tuệ Lâm cũng không nói, lần này thì hay rồi!
“Tôi tôi tôi… cô ấy cũng không nói với tôi, vừa nãy vẫn còn nhảy nhót bình thường mà!” Lâm Yên Yên lắp bắp giải thích.
Âu Tử Duy mặc kệ cô ta, bế Đồng Tuệ Lâm chạy nhanh ra ngoài.
May mà hôm nay anh không tự lái xe tới mà bảo Trình Luân đưa tới.
Trình Luân còn đang định ngủ một giấc ở trong xe, dù sao mỗi lần Âu Tử Duy làm cũng tương đối… lâu.
Đang định chợp mắt thì thấy Âu Tử Duy ôm thứ gì đó chạy ra, anh ta vội vàng mở cửa xe, nhìn lại thì phát hiện hoá ra Âu Tử Duy đang bế một người!
“Đến bệnh viện ngay!” Âu Tử Duy ra lệnh.
Trình Luân nào dám chậm trễ một giây, nhanh chóng nổ máy, phóng xe đi ra ngoài.
Âu Tử Duy nhìn Đồng Tuệ Lâm trong lòng, mặt cô nóng như bị hấp hơi, người lại càng nóng hơn.
Quan trọng là anh gọi cô thế nào, cô cũng không có phản ứng!
“Nhanh nữa lên!” Âu Tử Duy quát.
Trình Luân đạp ga hết mức, dù sao bây giờ cũng là nửa đêm, trên đường không có xe nên anh ta vẫn nghe lời BOSS.
Xe chạy một mạch thẳng tới bệnh viện Z.Y.
Đây là bệnh viện tư nhân do Âu Tử Duy mở.
Trình Luân vừa xuống xe chạy thẳng vào bệnh viện, những người trong bệnh viện vừa thấy Trình Luân là lập tức lao ra cả bầy.
“Tổng giám đốc Âu, đặt cô ấy lên cáng đi.”
Âu Tử Duy nhìn người trong lòng, anh không trả lời mà bế thẳng Đồng Tuệ Lâm vào phòng cấp cứu.
“Gọi tất cả các chuyên gia tới đây cho tôi!” Âu Tử Duy hét lên.
Vì vậy các bác sĩ từ nhiều khoa khác nhau đang trực ban trong bệnh viện như khoa tim mạch, ngoại khoa, tai mũi họng, nội tiết, thậm chí cả khoa hậu môn trực tràng cũng có mặt!
Các bác sĩ không trực ban cũng lần lượt bị gọi tới.
Ngay cả viện trưởng Châu Lễ Thành của bệnh viện cũng bị gọi đến.
Các bác sĩ đều giật mình kinh hãi.
“Có chuyện gì vậy? Ai tới thế? Sao lại gọi chúng ta quay lại?”
“Không biết! Nghe nói là người được BOSS bế tới.”
“Là bà chủ của chúng ta hả?”
Các bác sĩ nhìn nhau cho đến khi đi vào tiến hành hội chẩn.
Rất nhiều bác sĩ lại đi ra.
Âu Tử Duy đứng ngoài cửa với vẻ mặt lạnh lùng, mặt còn đen hơn đáy nồi.
Anh chưa bao giờ lo lắng như vậy, mấu chốt là khi bình tĩnh lại, anh cũng không biết mình đang lo lắng điều gì?
Lo Đồng Tuệ Lâm có chết không ư?
Châu Lễ Thành là viện trưởng của bệnh viện này, tuổi đã ngoài năm mươi, diện mạo đàng hoàng lịch sự, thoạt nhìn là một bác sĩ rất có học thức.
“Tổng giám đốc Âu, các bác sĩ đã tiến hành kiểm tra một loạt cho cô ấy, cô ấy không có vấn đề gì đáng ngại cả.”
“Không có gì đáng ngại? Thế sao tôi gọi cô ấy rất lâu mà cô ấy không trả lời, ông lại nói với tôi rằng cô ấy không có gì đáng ngại?!” Âu Tử Duy lại bắt đầu làm ầm lên.
“Cô ấy bị sốt, sốt cao 40 độ nên thần chí mới không rõ, hơn nữa cô ấy… tới tháng nên tình hình không ổn lắm, nhưng không sao, được đưa tới kịp thời, truyền dịch rồi, chắc cô ấy sẽ hạ sốt nhanh thôi.”
“Ồ.” Âu Tử Duy dửng dưng đáp lại một tiếng, thì ra chỉ là sốt thôi.
Có vẻ như anh đã làm quá lên rồi.
Châu Lễ Thành nhìn mấy bác sĩ đứng ngoài cửa: “Tổng giám đốc Âu, có phải mấy bác sĩ này…”
“Đi đi, đi đi, chướng mắt! Mấy người giỏi nhất ở lại, chăm sóc Đồng Tuệ Lâm thật tốt cho tôi, ngoài ra, chuyển cô ấy tới phòng bệnh chuyên dụng của tôi đi!”
“Vâng.”
Đồng Tuệ Lâm được đưa tới phòng bệnh VIP, đây là khu cao cấp nhất của khoa nội trú bệnh viện, cả tầng này là khu riêng của Âu Tử Duy, không ai được phép vào.
Âu Tử Duy ngồi bên giường, mấy y tá ngồi cạnh trông chừng.
Chất lỏng trong chai dịch truyền từng chút một vào người Đồng Tuệ Lâm.
Anh nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Đồng Tuệ Lâm.
Không đúng!
Sao mặt cô ấy lại một bên lớn, một bên nhỏ chứ?
Âu Tử Duy đứng bật dậy, mấy y tá giật mình ngồi thẳng lưng, không dám thở mạnh.
Âu Tử Duy ghé sát mặt Đồng Tuệ Lâm nhìn kỹ hơn: “Mấy người lại đây nhìn đi, mặt cô ấy bị sao vậy?”
Bởi vì sốt cao nên toàn thân Đồng Tuệ Lâm đều đỏ ửng, mặt cũng vậy nên đã che đi dấu vết bị tát trên mặt cô.
Mấy y tá không dám động đậy, một người mạnh dạn tới đó quan sát kỹ hơn, phát hiện không giống bị sưng bình thường, hơn nữa bên trái sưng, bên phải không sưng, độ đỏ cũng khác nhau.
Nếu không nhìn kỹ thật sự không thể nhìn ra!
“Tổng giám đốc Âu, mặt cô ấy có lẽ là bị ai đánh, không giống bệnh.”
“Bị ai đánh?” Mặt Âu Tử Duy lập tức trầm xuống.
Y tá run rẩy gật đầu: “Anh nhìn kỹ xem, vẫn có thể nhìn thấy dấu tay mờ mờ.”
Âu Tử Duy lại quan sát mặt Đồng Tuệ Lâm lần nữa, đúng là có dấu tay!
Anh nhanh chóng đứng dậy, mấy y tá lại lập tức câm như hến.
Âu Tử Duy đi thẳng qua mấy cô ấy, bước ra cửa, Trình Luân đang ở bên ngoài.
“Cậu lập tức đi điều tra cho tôi xem đã xảy ra chuyện gì trong buổi quay hôm nay!” Giọng điệu Âu Tử Duy trầm xuống, hiển nhiên đang đè nén lửa giận trong lồng ngực.
Thế mà lại có người dám đánh phụ nữ của anh!
Không muốn sống nữa phải không?
Dù sao Đồng Tuệ Lâm cũng là vợ hợp pháp của anh!
Tát vào mặt cô chẳng phải cũng là tát vào mặt anh sao?!
“Vâng! Tổng giám đốc Âu, tôi sẽ đi tra ngay!” Trình Luân rời đi ngay.
Âu Tử Duy lại vào phòng, mấy y tá đều mở to mắt nhìn chằm chằm Đồng Tuệ Lâm.
“Mấy cô, ra ngoài đi.” Âu Tử Duy xua tay.
Mấy y tá nhanh chân chạy đi, như thể nhìn thấy ma.