• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 27: VỀ NHÀ CÙNG CÔ




CHƯƠNG 27: VỀ NHÀ CÙNG CÔ

Cô nhìn xung quanh: “Tuệ Lâm, cô vừa nói với tôi hả?”

“Nếu không thì sao? Trong phòng này còn có ai nữa hả?” Đồng Tuệ Lâm lại đặt vali vào tủ.

“Cô đang nói gì vậy? Lợi ích gì chứ? Tôi không hiểu.” Tống Thái Phân nhìn điện thoại, ánh mắt hơi mờ mịt.

“Cô đừng giả vờ nữa, trong phòng này chỉ có hai chúng ta, cũng chỉ có cô mới có cơ hội để chiếc dây chuyền đó vào vali tôi. Tôi chỉ tò mò không biết Đồng Vân Thường đã cho cô lợi ích gì mà lại khiến cô làm hại tôi như thế?”

Đồng Tuệ Lâm rất bình tĩnh.

Tống Thái Phân không phản bác được: “Cô mắc chứng hoang tưởng bị hại à? Tôi ngủ đây!”

Nói xong cô ta nằm xuống giường, đưa lưng về phía Đồng Tuệ Lâm.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, làm việc cho Đồng Vân Thường sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.” Đồng Tuệ Lâm không nói nữa, cũng nằm lên giường đi ngủ.

Tần Nghê Kiệt trở về phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm thở dài thườn thượt, Hạ Tây mang tới cho cô ta một ly nước.

“Chị Nghê Kiệt, Đồng Tuệ Lâm đó chúng ta không thân cũng chẳng quen, sao chị lại giúp cô ấy? Như vậy sẽ đắc tội với Đồng Vân Thường, mà bây giờ Đồng Vân Thường lại đang là bạn gái của Thượng Quan Đằng, nghe nói cũng sắp đính hôn rồi. Chị Nghê Kiệt, như vậy chuyện ký hợp đồng với Quốc tế Nghệ Tân…”

Hạ Tây nói đến đây thì thầm thở dài.

Bây giờ người mới trong làng giải trí này xuất hiện lớp lớp, đã không còn là thời kỳ một lần nổi tiếng là nổi cả đời nữa, có người cả đời cũng không thể nổi tiếng, có người lại chỉ có thể nổi được mười ngày nửa tháng.

Tần Nghê Kiệt cũng coi như khá nổi nhưng Quốc tế Tinh Hoàng gần đây phong độ đang đi xuống, hợp đồng của cô cũng sắp hết hạn.

Cô vốn cũng đã khó khăn, bây giờ lại đắc tội với Đồng Vân Thường, bên phía Quốc tế Nghệ Tân sợ rằng cũng sẽ khó.

“Tôi chỉ không ưa cái vẻ kiêu ngạo, ngông nghênh, tự cho mình là đúng của Đồng Vân Thường thôi, nghĩ rằng sau khi gả vào nhà giàu là có thể ung dung tự đắc chắc? Ngu xuẩn.”

Tần Nghê Kiệt cười khẩy.

“Đồng Vân Thường cũng thật sự ngu ngốc, ngay cả dây chuyền của mình có đặc điểm thế nào cũng không biết, còn luôn miệng nói là đồ quý giá, cũng không biết cô ta chinh phục Thượng Quan Đằng kiểu gì.”


Tần Nghê Kiệt nở nụ cười, đúng là năm nay có người may mắn như vậy đấy.



Thứ mà bấy lâu nay cô không có được lại là thứ người khác dễ dàng có được.



Không công bằng, thực sự không công bằng.



“Nhà giàu…”



“Chị Nghê Kiệt , thật ra chị và…”



Hạ Tây còn chưa nói xong đã bị Tần Nghê Kiệt ngắt lời: “Cô về ngủ đi, tôi cũng ngủ đây.”



“Được rồi, chị Nghê Kiệt , hay là chị đi tìm anh ấy đi, phụ nữ mà, lúc cần dè dặt thì dè dặt, khi cần cũng nên chủ động một chút.” Hạ Tây thấy Tần Nghê Kiệt không lên tiếng bèn nói: “Chị Nghê Kiệt , chúc ngủ ngon.”



Nói xong cô ta đi vào phòng ngủ khác.



Tần Nghê Kiệt giơ tay trái lên, tay trái buộc một chiếc khăn lụa màu vàng lông ngỗng, cô chậm rãi cởi bỏ khăn lụa.



Vết sẹo trên cổ tay lập tức lộ ra, đó là vết sẹo giống như dấu răng.



Tay phải cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc sẹo, kí ức năm năm trước ùa về.







Sau cơn bão tối qua, việc quay phim của ngày hôm sau dường như không bị ảnh hưởng gì, thỉnh thoảng còn có người nói vài câu, không ảnh hưởng đến đại cục.



Chỉ không ngờ là Đồng Tuệ Lâm cô cũng sẽ gặp vận may.



Tối đó phó đạo diễn nói với cô rằng lịch trình của những diễn viên đóng cùng cô tạm thời chưa xếp được nên phân cảnh của cô có lẽ sẽ phải hoãn lại, vì vậy cô có thể nghỉ hai ngày.



Nghe thấy tin được nghỉ, Đồng Tuệ Lâm vui mừng muốn chết!



Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi Nhạn Thành, vừa bước ra khỏi cửa, một chiếc Ferrari Raphael đã dừng lại bên cạnh cô.



Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, gương mắt tà mị quen thuộc từ từ xuất hiện trước mặt cô.



“Này! A Tử, có phải anh gắn máy nghe lén trên người tôi không hả?”



Đồng Tuệ Lâm chống nạnh nhìn Âu Tử Duy.



Âu Tử Duy cong môi: “Ai nói là tôi tới tìm cô, tôi không thể tới đây kiếm mối làm ăn sao?”



Đồng Tuệ Lâm lập tức quay đầu nhìn tấm biển rất lớn của Nhạn Thành: “Anh còn có mối làm ăn ở đây nữa hả?”



Cô vội vàng che miệng, đúng rồi, những nữ diễn viên nổi tiếng đó rất giàu có!

“Được rồi, lên xe đi, có phải cô nên trả lại thứ mà mình nợ tôi rồi không?”



Đồng Tuệ Lâm suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được, dù sao hôm nay cũng có thời gian.”



Vì thế cô ngồi vào xe.



Âu Tử Duy còn tưởng Đồng Tuệ Lâm sẽ thật sự đưa anh về biệt thự Thái Hồng Thành, không ngờ cô lại đưa anh đến một nơi không biết tên.



Đầu tiên hai người đến chợ mua thức ăn, sau đó Đồng Tuệ Lâm dẫn Âu Tử Duy đến một khu chung cư cũ.



Đây là một khu nhà không thể cũ hơn được nữa, xung quanh đây toàn là toà nhà cao tầng, chỉ có mình khu này là có vẻ đổ nát.



Âu Tử Duy không ngờ ở nơi phồn hoa như thành phố Z này lại vẫn còn khu nhà cũ kỹ như vậy.



Đồng Tuệ Lâm nhanh nhẹn dẫn Âu Tử Duy đến trước một toà nhà rồi đi vào.



Cầu thang của toà này cực kỳ tồi tàn, vừa bước vào đã thấy âm u tối tăm, còn bốc lên mùi ẩm mốc.



Đồng Tuệ Lâm đưa Âu Tử Duy tới căn nhà bên phải trên lầu bốn, lấy chìa khoá ra mở cửa: “Vào đi, đây là nhà tôi.”



Âu Tử Duy nghi ngờ bước vào, bước vào rồi chợt có cảm giác thư thái dễ chịu.



Khu chung cư đổ nát và căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp trước mặt như hai thế giới.



Trong nhà không có đồ đạc gì mấy nhưng sáng sủa, sạch sẽ, mọi thứ đều được trang trí với tông màu ấm tạo cảm giác thoải mái cho người ở.



“Đây là căn nhà đó à?” Âu Tử Duy quan sát xung quanh: “Cô sống cùng chồng?”



“Đương nhiên không phải, đây là nhà tôi với em trai.” Sao cô có thể đưa anh đến nơi ở của mình với chồng được chứ?



Đó chẳng phải là tìm chết sao?



“Ồ…”



Âu Tử Duy thấy có hai phòng ngủ, một phòng đóng cửa, phòng còn lại thì mở.



Thông thường thì ai cũng sẽ có hứng thú với căn phòng đóng cửa, căn phòng đang mở thì nhìn thoáng qua là thấy hết, cũng chẳng có gì hay ho.



“Đây là phòng cô à? Tôi xem xem.” Âu Tử Duy đi về phía căn phòng đang đóng cửa.



Đồng Tuệ Lâm lập tức ngăn anh lại: “Này này này! Sao anh không coi mình là người ngoài tí nào thế? Đây là phòng em trai tôi!”



“Tôi không tin! Em trai cô là một thằng con trai thì sao không được vào phòng?” Âu Tử Duy nói rồi định xông vào.



Đồng Tuệ Lâm lập tức đứng chắn trước mặt Âu Tử Duy: “Mặc dù em trai tôi là con trai nhưng từ nhỏ sức khoẻ đã không tốt, sống cũng hơi khép kín, thằng bé không cho người khác vào phòng, đừng nói là anh, tôi còn không được vào ấy chứ!”



“Cô đang trêu tôi đúng không? Chắc chắn đây là phòng cô, cô không muốn cho tôi xem thì thôi! Tôi không vào nữa!”



Âu Tử Duy quay người lại: “Này, em trai cô về kìa!”



Đồng Tuệ Lâm nhìn ra phía sau Âu Tử Duy, anh thuận thế kéo cô sang một bên rồi mở cửa phòng.



“Ồ! Mắc lừa rồi!” Trên mặt Âu Tử Duy mang theo nụ cười trẻ con nhìn về phía căn phòng.



“Sao anh lại…” Đồng Tuệ Lâm còn chưa nói xong, nhìn thấy thứ trong căn phòng thì lập tức im bặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK