CHƯƠNG 7: LẦN THỨ HAI
“Bà chủ ở trong phòng ngủ, có lẽ đã ngủ rồi.” Lâm Yên Yên lập tức trả lời.
Âu Tử Duy hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này đúng là thoải mái, một năm không gặp, cuối cùng cũng được nhìn thấy chồng mình mà còn có thể ngủ?
“Cô ấy ở phòng nào?”
“Lên cầu thang phòng số hai bên trái.” Lâm Yên Yên không dám lề mề.
Âu Tử Duy lập tức đi về phía cầu thang, nhưng chợt dừng chân lại.
Nếu cô không ngủ thì sao? Hay lỡ anh đánh thức cô thì sao?
Nếu cô nhìn thấy khuôn mặt thật của anh, vậy chẳng phải kế hoạch tiếp tục thử cô của mình sẽ thất bại ư?
Không được.
“Cô đi tắt công tắc điện trong nhà.” Âu Tử Duy ra lệnh.
Lâm Yên Yên ngơ ngác: “Tắt công tắc điện?”
“Kêu cô đi thì đi đi!”
“Vâng!” Lâm Yên Yên nhanh chóng chạy tới kéo công tắc, chẳng mấy chốc, biệt thự lập tức tối sầm lại, xung quanh tối tăm, duỗi tay không thấy năm ngón.
Lúc này Âu Tử Duy mới yên tâm bước lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, Đồng Tuệ Lâm thật sự đang ngủ.
Theo chút ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, anh có thể nhìn thấy người trên giường hít thở lúc lên lúc xuống, cực kỳ nhịp nhàng.
Anh nhẹ nhàng đi tới bên giường, Đồng Tuệ Lâm nhắm chặt mắt, ngủ rất say, chút ánh trăng kia chiếu rọi trên mặt cô.
Không thể không thừa nhận khuôn mặt không trang điểm, thậm chí còn nhìn không rõ này vẫn động lòng người như thế.
Ngón tay của Âu Tử Duy nhẹ nhàng lướt qua gò má cô, hình như cảm thấy ngứa, Đồng Tuệ Lâm ưm một tiếng, xoay người qua.
Không biết vì sao, tiếng hừ khẽ này khiến Âu Tử Duy kích động muốn làm cô ngay bây giờ!
Đêm qua lần đầu biết được sự ngon ngọt của chuyện nam nữ, đương nhiên càng không thể vãn hồi, huống hồ tối qua anh cũng không tận hứng, vì chẳng mấy chốc Đồng Tuệ Lâm đã hôn mê rồi.
Anh vén chăn lên, đè lên người cô.
Mãi đến lúc này, Đồng Tuệ Lâm mới biết có người đến đây!
Lúc cô định la lên, môi đã bị bá đạo hôn lên.
Cố gắng giãy dụa mấy cái, hai tay hai chân cũng bị giam cầm, chỉ nghe thấy “xẹt” một tiếng, áo ngủ của cô bị xé rách.
Âu Tử Duy hôn cực kỳ nhiệt liệt, khiến cô gần như không thở nổi.
Người có thể đi vào nhà ngoài chồng mình thì không còn ai nữa, sau khi phản kháng vài cái, Đồng Tuệ Lâm cũng không giãy dụa thêm.
Nhưng làn da thế này đâu có giống của một ông già đâu nhỉ?
Đầu óc của cô cũng không rõ ràng lắm, dưới sự tấn công dữ dội của Âu Tử Duy, đầu óc của cô dần trở nên trống rỗng.
…
Âu Tử Duy như một con dã thú ăn thế nào cũng không đủ no, mãi đến khi phát hiện người dưới thân im lặng, Đồng Tuệ Lâm lại hôn mê lần nữa.
Đúng là mất hứng mà!
Âu Tử Duy gặm mút môi Đồng Tuệ Lâm một lát, sau đó mới chưa đã thèm thở dài.
Anh nhéo nhẹ lên mặt cô: “Cô nên rèn luyện sức khoẻ rồi!”
Âu Tử Duy đi vào phòng tắm tắm rửa, phát hiện mình không có quần áo để thay, đành mặc lại quần áo cũ rồi mới đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Yên Yên nhanh nhẹn đứng dậy từ trên sofa, cô ta vẫn luôn ngồi ở đó, sợ lát nữa Âu Tử Duy có gì dặn dò.
Âu Tử Duy kêu cô ta mở công tắc điện lên, cô ta lập tức đi ngay, căn nhà lại sáng ngời lên lại.
Thấy vẻ mặt thoả mãn của Âu Tử Duy, Lâm Yên Yên cực kỳ ghen tị, “Đúng là dâm đãng!”, cô ta thầm nói một câu, nhưng mặt mày vẫn tươi rói.
“Ngài Âu, ngài có gì dặn dò không ạ?”
Âu Tử Duy không nói gì mà ngồi xuống sofa, Lâm Yên Yên lập tức ngoan ngoãn đứng một bên.
“Cô vẫn luôn ở bên này à?”
“Vâng, là quản gia Ngô dặn tôi tới đây chăm sóc bà chủ đàng hoàng.”
“Ngoài tôi ra, có ai từng đến đây không?” Âu Tử Duy nhìn thẳng về phía trước, mắt híp lại, ánh mắt cực kỳ sắc bén, giọng nói cũng không có chút nhiệt độ.
“À… Thư ký Trình có đến hai lần, ngoài ra thì không có ai đến cả.”
Tuy Đồng Tuệ Lâm đã đăng ký kết hôn, nhưng cô không thích nơi này, cũng không muốn để người khác biết chuyện mình kết hôn, đương nhiên cũng sẽ không dẫn ai về.
Âu Tử Duy gật đầu.
“Nhưng mà ông chủ, có vài việc không biết có nên nói với ngài không?” Lâm Yên Yên chần chừ một lát rồi nói.
“Nói đi.” Âu Tử Duy lạnh lùng cất lời.
“Không chỉ không có ai tới đây, mà ngay cả bà chủ cũng không hay về, bà chủ thường không về nhà, một tuần có thể về hai ngày đã không tệ rồi.”
Âu Tử Duy nhíu mày.
Tuy Trình Luân cũng từng nói với anh thỉnh thoảng Đồng Tuệ Lâm sẽ không ở bên này, nhưng một tuần có thể về hai ngày đã không tệ, vậy tần suất ở bên ngoài không phải hơi cao rồi sao!
“Cô để ý hành động của bà chủ cho tôi, có chỗ nào khác lạ thì lập tức báo cáo với tôi.”
“Vâng thưa ông chủ!”
Có được tấm thẻ vàng này, Lâm Yên Yên rất hưng phấn, giống như chứng tỏ cô ta không phải giúp việc ở đây, mà là người phụ trách giám sát Đồng Tuệ Lâm vậy, hai cái này có bản chất hoàn toàn khác nhau!
Cô ta càng không cần coi Đồng Tuệ Lâm ra gì!
“Còn nữa.”
Âu Tử Duy im lặng một lát rồi nói: “Nếu cô ấy hỏi cô tôi bao nhiêu tuổi, cô cứ trả lời là khoảng bốn mươi là được, những vấn đề khác thì cô tự xử lý đi.”
Tuy Lâm Yên Yên không biết Âu Tử Duy có mục đích gì, nhưng cũng không tiện hỏi.
“Vâng, ông chủ.”
“Lần sau tôi về thì trực tiếp tắt nguồn điện, đừng để tôi phải nhắc cô.”
Nói xong, Âu Tử Duy đứng dậy: “Tiền lương của cô bao nhiêu?”
“Mỗi tháng mười hai triệu.” Lâm Yên Yên trả lời đúng sự thật.
Giúp việc như Lâm Yên Yên, nhà bình thường chỉ hơn sáu triệu thôi, nhưng tiền lương ở nhà họ Âu vẫn luôn rất cao.
“Bắt đầu từ tháng sau, tiền lương của cô tăng lên hai mươi bốn triệu.”
Lâm Yên Yên lập tức vui ra mặt: “Cảm ơn ông chủ!”
Âu Tử Duy không nói thêm gì nữa, đi ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Hơn chín giờ Đồng Tuệ Lâm mới thức dậy, người vẫn cực kỳ đau đớn như vừa bị tháo ra thành tám khúc vậy, không có chỗ nào là không đau.
Cô nằm bò trên giường một lúc lâu mới ngồi dậy.
Đêm qua, chồng cô…
Chắc chắn anh không phải một ông già!
Sức mạnh kia, sức dai kia, còn cả xúc cảm của làn da nữa, Đồng Tuệ Lâm không có cách nào nghĩ rằng đó là một ông lão đầu hói được.
Trên giường là áo ngủ bị xé rách của cô.
Lại nhìn lên người mình, trên tay và trên chân lại nhiều thêm mấy vết bầm tím, cộng thêm tối hôm trước, trên người cô thật sự có thể mở xưởng nhuộm rồi!
“Đàn ông bây giờ đều có sở thích gì vậy! Đồ bạo lực!”
Đồng Tuệ Lâm lấy lại sức mới đi tắm rửa.
Tắm rửa xong ra ngoài, cô đột nhiên nhận ra một vấn đề, hôm trước và hôm nay chỉ cách nhau có hai mươii bốn tiếng.
Làm tình trước sau thời kỳ rụng trứng đều có thể mang thai.
Nếu bây giờ cô mang thai, vậy đứa nhỏ này là của người đàn ông hôm trước hay là của chồng đây?
Đồng Tuệ Lâm đau khổ nhắm mắt lại, lần đầu tiên không muốn mình mang thai!
Nhưng cuối cùng đây cũng không phải chuyện cô có thể khống chế được.
Tắm rửa xong, Đồng Tuệ Lâm đi xuống lầu, Lâm Yên Yên đã ăn bữa sáng, đang ngồi trên sofa ăn trái cây.
Chắc chắn Lâm Yên Yên từng thấy chồng mình, có lẽ cô phải hỏi thăm một tiếng.