CHƯƠNG 49 BÀ CHỦ TƯƠNG LAI
Khi mặt trăng từ từ lặn xuống khe núi, mặt trời lặng lẽ bò lên sườn núi, một ngày mới lại đến rồi.
Gió thổi tung tấm rèm màu xanh, thổi đến trên người người đàn ông.
Đôi mắt màu lam nhạt của anh sáng như thuỷ tinh, lúc này đã phủ một tầng đỏ tươi, tóc tai có chút rối, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
Nhưng dù nhếch nhác như vậy cũng không thể ảnh hưởng đến nhan sắc thịnh thế của người đàn ông.
Một đêm khó khăn cuối cùng cũng kết thúc.
Có tiếng mở khóa.
Cửa mở.
Ngô Tu bước vào, trên tay cầm một chiếc cốc trắng, không thấy được chất lỏng bên trong, trên đó còn có ống hút.
“Cậu chủ, cậu khá hơn chưa?” Ngô Tu bước đến bên Âu Tử Duy.
Âu Tử Duy từ từ đứng lên: "Ừ."
"Uống một ít, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."
Âu Tử Duy nhận lấy chiếc cốc từ tay Ngô Tu, chất lỏng ấm áp rót vào trong cơ thể anh, quả thật là dễ chịu hơn.
Một cốc chất lỏng nhanh chóng đi vào cơ thể Âu Tử Duy, anh thuận tay ném nó đi, chiếc cốc rơi vào thùng rác.
"Chuẩn bị xe."
“Cậu chủ, hay là hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi.” Ngô Tu thận trọng thăm dò.
"Tối nay tôi sẽ tham gia lễ đính hôn, giúp tôi chuẩn bị quần áo."
"Vâng."
Đôi chân dài của Âu Tử Duy bước thẳng ra khỏi phòng.
Ngô Tu yên lặng thở dài, ông biết tâm tình Âu Tử Duy không tốt, cũng không dám ngăn cản.
Sau khi trăng tròn qua đi, tâm trạng Âu Tử Duy thực sự đang rất tồi tệ, anh là cơ thể lai, một cơ thể lai bị phong ấn.
Gia tộc ma cà rồng không thể chấp nhận anh, đối với xã hội loài người càng phải ẩn giấu.
Thực sự không biết khi nào thì cái phong ấn chết tiệt này mới được giải trừ ? !
Cả ngày hôm nay ở công ty, tâm trạng Âu Tử Duy rất tệ, hầu như những ai đến văn phòng của anh đều bị mắng te tua.
Vẻ mặt thâm trầm của anh khiến mọi người trong công ty đều run sợ, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trong phòng họp
Tất cả mọi người trong bộ phận phát triển game đều thấp thỏm. Hôm nay, tâm trạng Âu Tử Duy không tốt, đây là chuyện tất cả mọi người đều biết.
Mà, cuộc họp hôm nay lại không thể không tham gia.
Hắc Ám Đế Quốc bắt đầu đi lên từ game, những năm gần đây, ngành công nghiệp game ngày càng cạnh tranh khốc liệt.
Hắc Ám Đế Quốc vốn luôn bất khả chiến bại, dù là game lớn, game nhỏ hay game trên điện thoại di động, thì game do Hắc Ám Đế Quốc phát triển đều nằm trong top 10 của bảng xếp hạng.
Đặc biệt là những game quy mô lớn do Hắc Ám Đế Quốc phát triển, nếu người chơi game nào chưa chơi thì có thể xem như chưa từng chơi game.
“Một tháng trước, yêu cầu tôi đề ra là gì?” Giọng nói trầm thấp của Âu Tử Duy như đến từ địa ngục vậy.
Những người trong bộ phận phát triển game đều do Âu Tử Duy đích thân tìm về, phải biết rằng nòng cốt của bộ phận này là chính Âu Tử Duy, anh mới chính là thiên tài phát triển trò chơi.
Vì vậy, yêu cầu của anh đối với bộ phận này là cực kỳ cao.
Họ đều âm thầm gọi Âu Tử Duy là Đại ma vương.
Anh chính xác là một ma vương.
Không ai nói gì hết.
“Bùm!” Âu Tử Duy đấm tay xuống bàn, trên bàn đột nhiên xuất hiện một cái lỗ.
"Mấy người bị điếc à? Nói đi!" Giọng nói u ám của Âu Tử Duy lại vang lên.
Rõ ràng là anh không la hét, giọng nói cũng không lớn lắm, nhưng lại cực kỳ đáng sợ.
Có mấy người nuốt một ngụm nước bọt, tuân theo số đông, chỉ cần mọi người không nói chuyện,
tổng giám đốc Âu cũng không thể làm gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Âu Tử Duy vang lên.
Trong phòng họp yên tĩnh, nhạc chuông của điện thoại di động trở nên rất chói tai.
Má ơi!
Ai không cần mạng vậy, còn dám gọi cho đại ma vương? !
A Di Đà phật, thiện tai, thiện tai.
Nhưng hy vọng đại ma vương sau khi tiếp cuộc gọi, có thể chuyển sự chú ý của mình đi
Nhưng họ đã thấy gì!
Môi của Âu Tử Duy từ từ dãn ra, sau đó, nhếch lên thành một nụ cười mỉm!
ĐM--
Gặp quỷ rồi?
Có người còn dụi mắt nghi ngờ mình bị mù rồi!
Âu Tử Duy bắt máy rồi nói: "A lô, không gặp một ngày liền nhớ anh rồi sao?"
Vừa nghe lời này, Đồng Tuệ Lâm ở đầu dây bên kia quả thực muốn ném điện thoại vào toilet ngay lập tức!
"Anh nghiêm túc một chút được không?"
"Anh rất nghiêm túc."
"Tối hôm qua anh về vội quá, quên nói cho anh biết địa điểm của lễ đính hôn., là tại khách sạn Đế Hào, chúng ta gặp nhau ở đâu? Hay là tôi trực tiếp đến khách sạn sau đó gặp anh ở cửa?"
Đồng Tuệ Lâm một hơi nói xong, hoàn toàn không quan tâm đến bộ dạng "rất nghiêm túc" của Âu Tử Duy.
"Anh đến nhà em đón em."
“ Vậy ở chỗ cũ, cúp máy trước, anh làm việc đi."
Đồng Tuệ Lâm không cho Âu Tử Duy có cơ hội tiếp tục "rất nghiêm túc", trực tiếp cúp điện thoại.
Âu Tử Duy mở miệng cười, rõ ràng là đã cúp điện thoại rồi, nhưng vẫn ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại.
Làm tất cả mọi người trong cuộc họp nhìn tới ngẩn ngơ!
Âu Tử Duy định thần lại, liền đứng lên: "Kết thúc cuộc họp!"
Nói xong, anh trực tiếp bước ra khỏi phòng họp.
Thực sự đã rất nóng lòng muốn gặp cô rồi.
Tuy nhiên, anh lại bỏ qua một câu hỏi, từ khi nào mà anh lại muốn gặp cô đến vậy.
Nhân viên bộ phận phát triển trong phòng họp cuối cùng cũng dám lên tiếng sau khi Âu Tử Duy rời đi.
"Tổng giám đốc Âu có phải đang hẹn hò rồi không?"
"Người gọi có phải là bà chủ tương lai không?!"
"Từ nay về sau, chúng ta có phải nên ôm đùi bà chủ hay không!"
Sau cuộc gọi, Đồng Tuệ Lâm ngây người nhìn vị trí ghi trên thư mời.
Khách sạn Đế Hào.
"Lâm Lâm, đợi khi anh cưới em, sẽ tổ chức ở khách sạn Đế Hào, khách sạn sang trọng nhất thành phố Z được không?"
" Lâm Lâm, anh muốn em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này!"
Năm mười tám tuổi, lời thề của người đàn ông cuối cùng đã được thực hiện, nhưng nó đã được thực hiện với một cô gái khác.
Thật là mỉa mai.
Đồng Tuệ Lâm trở lại Rainbow City, nhìn thời gian, bắt đầu trang điểm, thay quần áo.
Mẹ kế Đỗ Gia Bội của cô, đã gọi cho cô hai lần rồi, chỉ là châm chọc cô, trong lễ đính hôn nên biết chừng mực, thành thật một chút.
Ngay cả cha ruột của cô cũng gọi điện cho cô nói, đừng làm mất mặt nhà họ Đồng.
Ha ha--
Từ lâu đã tập quen rồi, bởi vì đã từng đau, nên không còn thấy đau nữa.
Âu Tử Duy cũng tan sở sớm hơn thường lệ và quay trở lại Vườn pha lê, Ngô Tu đã chuẩn bị sẵn quần áo cho anh.
Bộ đồ vest cao cấp của G.S.
Khoác lên mình bộ vest, Âu Tử Duy nhìn mình trong gương, khuôn mặt cùng dáng người mê hoặc lòng người càng quyến rũ hơn trong bộ vest đen được cắt may kỹ lưỡng.
"Lâm Lâm, hôm nay anh sẽ cho em tất cả thể diện!"
Âu Tử Duy búng tay, thắt xong cà vạt.
Cà vạt màu hồng.
Màu sắc diêm dúa như vậy khoác lên cơ thể của Âu Tử Duy, không hề có chút phản cảm nào, còn làm cho người đàn ông có cảm giác thân thiện hơn.
Âu Tử Duy soi đi soi lại trong gương, chắc chắn không còn sai sót liền chuẩn bị ra cửa.
Ngô Tu chạy nhanh vào: "Cậu chủ! Cậu chủ! Cậu chủ !"
Sau khi gọi ba tiếng cậu chủ, người đàn ông đầu hói này dường như không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng.
“Nói.” Âu Tử Duy lạnh lùng nói.
"Ngài nhìn xem ai đến rồi!"