CHƯƠNG 150: MƯỢN RƯỢU GIẢI SẦU.
“Ừm, tớ không sao, chỉ vài phút nữa là tớ tới bệnh viện rồi, Vân... Anh ấy không sao chứ?” Vừa nhắc tới Trương Vân Doanh, cô lại thấy buồn, nếu như không phải tại cô thì anh ấy đã không phải nằm viện.
“Anh ấy không sao, chỉ luôn miệng gọi tên cậu thôi, giờ cậu không sao thì anh ấy cũng yên tâm rồi.” Trương Bân Bân cười nói, hy vọng lần này anh ấy sẽ thu hoạch được chút gì đó, ít nhất thì lúc này, trái tim của Tiêu Mộc Diên cũng có anh ấy.
Thịnh Trình Việt không hề về biệt thự, điện thoại cũng tắt máy, nhưng tâm trạng anh rất tệ, chỉ băng bó đơn qua loa vết thương trên cổ, bác sĩ nói không được uống rượu, vậy mà anh vẫn tới quán bar, lúc ấy anh chỉ muốn uống rượu.
“Cô ấy đi đâu rồi.” Thịnh Trình Việt nắm chặt ly rượu hỏi, dường như anh không thèm liếc nhìn Lâm Phong ở bên cạnh lấy một cái.
Lâm Phong run rẩy, Thịnh Trình Việt vẫn hỏi tới vấn đề này, nhưng anh ta có thể nói cho anh sự thật ư? Nhìn dáng vẻ bây giờ của Thịnh Trình Việt, anh ta cũng rất đau lòng, đi theo anh bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ anh ta nhìn thấy anh như thế này, ngay cả lúc Cao Ngọc Mai bỏ đi, Thịnh Trình Việt cũng không giống như thế này, giờ anh giống như một đứa trẻ bất lực, dường như đang chờ đợi điều gì đó?
“Nói!” Thịnh Trình Việt gằn giọng, bàn tay cầm ly rượu cũng siết chặt hơn, anh vẫn không ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong lòng như rất tức giận.
Lâm Phong sợ hãi, lập tức nói.
“Cô ấy đi thăm Trương Vân Doanh rồi.” Lâm Phong cúi đầu nói, trong lúc nói vẫn nhìn Thịnh Trình Việt, như thể muốn xem phản ứng của anh.
Thăm Trương Vân Doanh? Thịnh Trình Việt cảm thấy trái tim đau nhói, cô làm anh bị thương xong lại đi thăm Trương Vân Doanh, lẽ nào cô thực sự không nhớ anh tới rồi ư? Thực ra anh cũng muốn tốt với cô, có điều cô đừng có bướng bỉnh, ác cảm với anh như thế.
Thịnh Trình Việt cảm thấy hơi chua xót ly rượu lên uống cạn, hóa ra rượu đúng là một thứ tốt, lúc tâm trạng không tốt có thể giải sầu.
“Anh Việt, bác sĩ nói anh không được uống rượu.” Lâm Phong lo lắng nói, anh ta luôn cảm thấy Thịnh Trình Việt có chút không bình thường.
“Không được uống rượu?” Thịnh Trình Việt chỉ lẩm bẩm gì đó, sau đó lại uống một ly rượu. Lúc này, trong đầu anh đều là hình ảnh của Tiêu Mộc Diên, bướng bỉnh của cô, oán hận trong mắt cô, còn tất cả những lời nói tuyệt tình của cô, anh cứ uống hết ly này rồi lại tới ly khác.
Lúc Triệu Dương chạy tới, Thịnh Trình Việt đã say mèm rồi.
Triệu Dương và Lâm Phong lấy xe đưa Thịnh Trình Việt về.
“Triệu Dương, anh Việt mà cứ như thế này cũng không được, chúng ta phải đưa Tiêu Mộc Diên tới.” Lâm Phong khẽ nói, giọng điệu bình thản.
Triệu Dương mím chặt đôi môi mỏng gợi cảm, không nói gì, theo như Lâm Phong nói, Tiêu Mộc Diên hận anh Việt của họ như vậy, chắc chắn cô sẽ không tới thăm anh, coi như có đến thì cô bày ra vẻ mặt đó cũng sẽ khiến anh Việt tức giận.
“Việt, anh sao thế?” Cao Ngọc Mai vừa nhìn thấy Thịnh Trình Việt về, hơn nữa còn say mèm, từ trước tới giờ cô ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Thịnh Trình Việt, cô ta vô cùng sợ hãi.
Bởi vì đã muộn, bọn trẻ đã ngủ cả rồi nên cũng không ra ngoài.
“Anh Việt bị thương rồi, đừng làm phiền anh ấy.” Lâm Phong hờ hững nói, ý tứ của anh ta rất rõ ràng, ý là bảo Cao Ngọc Mai đừng tự mình vào phòng của Thịnh Trình Việt, anh ta biết, Thịnh Trình Việt chưa hề đụng vào người phụ nữ này.
“Sao anh ấy lại bị thương chứ.” Lúc Cao Ngọc Mai nhìn thấy vết thương ở cổ Thịnh Trình Việt càng kinh ngạc, sao lại như thế này?
Lâm Phong chẳng trả lời cô ta, mà sai người nấu cho Thịnh Trình Việt một bát canh giải rượu, rồi cùng Triệu Dương dìu anh vào trong phòng.
“Sao tôi lại thấy người anh Việt hơi nóng nhỉ?” Đúng lúc bọn họ dìu Thịnh Trình Việt vào phòng xong, đang định đi ra thì Triệu Dương đột nhiên lên tiếng.
Lâm Phong lập tức quay người, đi tới chỗ Thịnh Trình Việt, vừa nãy anh ta cũng sờ người anh nóng, nhưng chỉ nghĩ là do uống rượu nên hơi nóng, bây giờ Triệu Dương nói vậy, anh ta liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Lâm Phong sờ lên trán Thịnh Trình Việt, mặt anh ta đột nhiên biến sắc.
Triệu Dương nhìn vẻ mặt của Lâm Phong, không cần nói nhiều, anh ta lập tức hiểu được vấn đề.
“Mau gọi bác sĩ tới, anh Việt sốt rồi.” Lúc Lâm Phong nói, còn chạy đi tìm nhiệt kế, chẳng trách vừa rồi anh ta cũng cảm thấy người Thịnh Trình Việt không bình thường? Nhưng sao đột nhiên lại sốt? Cơ thể anh Việt luôn khỏe mạnh mà.
Triệu Dương không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi bác sĩ tới.
“Bác sĩ, sao đột nhiên lại sốt thế? Từ trước tới giờ anh ấy có bao giờ bị cảm đâu.” Triệu Dương lo lắng hỏi, hôm nay bị sốt có phải có gì đó kỳ lạ không?
Mặt bác sĩ rõ ràng cũng không vui, lại nhìn vết thương trên cổ Thịnh Trình Việt, anh ta quay đầu nhìn Triệu Dương, rồi lại nhìn Lâm Phong.
“Không phải tôi đã nói không được cho bệnh nhân uống rượu à? Bây giờ nhiễm trùng rồi, hơn nữa còn sốt cao, đã 39 độ rồi.” Giọng bác sĩ tỏ ra khó chịu, mấy người này bị thiểu năng à? Lại cho bệnh nhân uống nhiều rượu như thế.
Triệu Dương không nói gì mà liếc nhìn Lâm Phong, dù sao cũng không phải anh ta trông chừng Thịnh Trình Việt, cho nên nếu có trách thì cũng nên trách Lâm Phong, nghĩ tới đây anh ta liền thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người ai trông chừng anh Việt.” Giọng bác sĩ lạnh lùng hơn, thấy Lâm Phong cúi đầu, anh ta liền biết được đáp án.
“Lâm Phong, cậu ở bên anh Việt bao lâu rồi mà còn phạm phải sai lầm cơ bản này, đúng là...” Lý Cường như thể không biết phải nói gì, thực ra anh ta là bác sĩ tư nhân của Thịnh Trình Việt, đương nhiên cũng là một người có quyền lực trong xã hội đen.
“Bác sĩ Lý, rốt cuộc anh Việt sao thế?” Lúc Cao Ngọc Mai hỏi đã bước vào rồi, thực ra vừa nãy cô ta luôn đứng ở ngoài cửa. Hóa ra Thịnh Trình Việt bị sốt cao là do sau khi bị thương còn uống nhiều rượu, nhưng sao đang yên đang lành anh lại bị thương chứ? Người thế lực mạnh như anh, sao người khác có thể làm anh bị thương, cô ta bỗng có chút lo lắng.
Lý Cường vừa thấy người bước vào là Cao Ngọc Mai, lúc này mới dịu dàng hơn, dù sao Cao Ngọc Mai cũng là người phụ nữ mà Thịnh Trình Việt yêu, coi như anh ta có không vui thì cũng không nên thể hiện ra trước mặt người phụ nữ này.
“Anh Việt không sao, chị dâu yên tâm đi.” Không thể không nói, lời nói này của Lý Cường sẽ khiến người vui vẻ, giống như bây giờ anh ta gọi Cao Ngọc Mai là chị dâu, ai cũng thích nghe lời này, đều buông lỏng cảnh giác với anh ta.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Ngọc Mai rõ ràng vui vẻ, bác sĩ này gọi cô là chị dâu, anh ta lại gọi Thịnh Trình Việt là anh Việt, chứng tỏ quan hệ của anh ta với Thịnh Trình Việt cũng không tồi, vậy có nghĩa là mọi người đều thừa nhận thân phận của cô ta. Đương nhiên, giờ cô ta đã là vợ chưa cưới của Thịnh Trình Việt, thân phận của cô ta phải được tất cả mọi người thừa nhận.
“Tôi truyền nước cho anh Việt, mọi người ở đây trông, xem lát nữa anh ấy có đỡ không.” Lý Cường vừa nghĩ vừa nói, giọng nói của anh ta rất hời hợt.
“Ừm, biết rồi.” Đáp lời là Triệu Dương, mặc dù nhìn Lý Cường không chút lo lắng nào, nhưng anh ta biết, tình cảm của anh ta đối với Thịnh Trình Việt không kém bọn họ chút nào.
Sau khi Lý Cường bước ra ngoài, anh ta tự lau mồ hôi trên trán mình, anh ta cũng không muốn trông, anh ta lo lắng Thịnh Trình Việt không hạ sốt, cho nên anh ta lựa chọn chạy trốn.
Đương nhiên Cao Ngọc Mai cũng ở lại, luôn ở bên cạnh Thịnh Trình Việt.
“Anh ấy mãi không hạ sốt, phải làm sao đây?” Triệu Dương không kìm được hỏi, đã hơn một tiếng rồi mà anh chẳng đỡ chút nào, việc này khiến anh ta thấp thỏm không yên, cứ như này ngộ nhỡ bị làm sao thì sao?
“Gì cơ? Anh ấy vẫn chưa hạ sốt?” Cao Ngọc Mai đặt chiếc khăn tay ướt ở trong tay xuống, đặt tay lên trán của Thịnh Trình Việt.
“Như này phải làm sao?” Cao Ngọc Mai cũng lo lắng, trán anh vẫn nóng như vậy, không phải nãy giờ luôn lau người cho anh ư? Sao vẫn như thế này chứ?
“Đi gọi Lý Cường.” Lâm Phong nghiêm mặt nói.
“Tôi đi.” Cao Ngọc Mai và Triệu Dương đồng thanh, sau đó Triệu Dương liền ra ngoài gọi Lý Cường, còn Lâm Phong lại không có ý định rời khỏi Thịnh Trình Việt, dáng vẻ bây giờ của Thịnh Trình Việt khiến anh ta không dám rời khỏi nửa bước.
“Tiêu Mộc Diên! Tiêu Mộc Diên!” Miệng Thịnh Trình Việt bắt đầu thì thầm, nếu như không phải ở khoảng cách rất gần thì không nghe được anh đang nói gì, nhưng Cao Ngọc Mai ở cách Thịnh Trình Việt rất gần nên cô ta nghe được Thịnh Trình Việt đang gọi tên Tiêu Mộc Diên. Thấy vậy, sắc mặt cô ta lập tức lạnh lùng, lúc anh bất lực lại gọi tên Tiêu Mộc Diên, vậy thì rốt cuộc cô ta có vị trí gì trong trái tim anh.
Lâm Phong cũng nghe thấy lời Thịnh Trình Việt, sắc mặt lại u ám. Anh đang gọi tên Tiêu Mộc Diên, anh đang nhớ Tiêu Mộc Diên ư? Vậy thì bây giờ anh ta có phải nên gọi người đưa Tiêu Mộc Diên tới không.
“Anh Việt, em sai người đưa Tiêu Mộc Diên tới.” Lúc Lâm Phong nói liền muốn gọi điện thoại cho người khác.
Sắc mặt Cao Ngọc Mai lạnh lùng, chặn tay của Lâm Phong lại, cô ta mới là vợ chưa cưới của Thịnh Trình Việt, tại sao còn đi tìm người phụ nữ khác, quả nhiên Tiêu Mộc Diên có quan hệ với Thịnh Trình Việt, cô ta không thể cho hai người có cơ hội như thế này
“Lâm Phong, cậu phải nghĩ cho kĩ, ai mới là vợ chưa cưới của Việt, cậu gọi Tiêu Mộc Diên tới làm gì?” Giọng Cao Ngọc Mai rõ ràng lạnh lùng, người đàn ông này dựa vào cái gì mà gọi Tiêu Mộc Diên tới, mà Tiêu Mộc Diên có tư cách gì mà tới đây?
Lâm Phong không muốn nói nhiều, anh ta vẫn gọi điện thoại cho vệ sĩ, trong lòng anh ta, bây giờ Cao Ngọc Mai chẳng là cái thá gì. Tiêu Mộc Diên mới là người phụ nữ mà Thịnh Trình Việt yêu, Cao Ngọc Mai cùng lắm cũng chỉ là người phụ nữ mà Thịnh Trình Việt từng yêu mà thôi.
“Lâm Phong, rốt cuộc anh cậu có nghe lời tôi không vậy.” Cao Ngọc Mai tức giận, gã Lâm Phong này dám không coi cô ta ra gì, cô ta chính là vợ chưa cưới của Thịnh Trình Việt, bây giờ Thịnh Trình Việt hôn mê thì tất cả mọi người đều nên nghe lời cô ta, cô ta mới là bà chủ ở đây.
“Tôi nghe thấy anh Việt gọi tên Tiêu Mộc Diên, anh ấy muốn gặp Tiêu Mộc Diên.” Giọng Lâm Phong rất bình thản, hơn nữa Thịnh Trình Việt nói gì thì anh ta sẽ làm cái đó, trong lòng anh ta, mỗi lời nói của Thịnh Trình Việt chính là một mệnh lệnh.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện