CHƯƠNG 300: KHÔNG PHẢI NGƯỜI CÔ CÓ THỂ PHÁN XÉT ĐƯỢC
Bầu không khí đột nhiên thay đổi, khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy áp lực hơn một chút.
Vẻ mặt của Tô Anh đang ngã trên mặt đất đầy dấu chấm hỏi, chẳng lẽ nhân vật chính không phải nên là cô ta sao? Vậy nên lại kêu lên thảm thiết.
Viễn Đan nhìn Tô Anh cười lạnh một tiếng, sau đó trở lại phòng của mình.
Những đứa trẻ khác thấy thế, cũng theo bước chân của Viễn Đan rời khỏi đó. Bọn nhỏ không muốn Thịnh Trình Việt lại tiếp tục chất vấn bọn chúng cái gì nữa, cảm giác không được tin tưởng như thế không vui một chút nào cả.
Mẹ Lưu chứng kiến tình huống như vậy cũng kịp thời rời khỏi chiến trường, bà ta vẫn còn thở dài vì Tiêu Mộc Diên.
“Anh Trình Việt...” Tô Anh đột nhiên kêu một tiếng.
Âm thanh kia hết sức quyến rũ, ánh mắt nhìn Thịnh Trình Việt cũng vô cùng mê người.
Thịnh Trình Việt lại hoàn toàn không có cảm xúc gì: “Cô tới nơi này làm gì?”
“Người ta là nhớ anh mà.” Tô Anh cảm giác có chút ủy khuất, cô ta hơi bĩu môi nhìn Thịnh Trình Việt. Sau đó vươn tay ra: “Anh Trình Việt, trên mặt đất thật lạnh, anh đến kéo người ta lên nha.”
Cách làm nũng lỗi thời này, Tô Anh hoàn toàn chính là đang khiêu chiến điểm mấu chốt của người khác.
Thịnh Trình Việt cảm thấy không thể nói chuyện được với Tô Anh nữa rồi: “Tôi mặc kệ mục đích cô tới đây là cái gì, bây giờ cô đi ra ngoài cho tôi. Sau này, tuyệt đối không cho phép cô bước vào căn nhà này.”
Sắc mặt Tô Anh thay đổi: “Nhưng mà... sau này chúng ta sẽ kết hôn đó, chúng ta sẽ ở đâu đây? Chẳng lẽ chúng ta chuyển đi sao?” Cô ta đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, hình như khả năng này cô ta cũng không có ghét lắm.
Thịnh Trình Việt nhìn người này, cô ta giống như hoàn toàn không biết lễ nghi liêm sỉ viết như thế nào vậy. Thật không biết cô ta là một thiên kim thật hay vẫn là một thiên kim giả nữa, hình như đầu óc rất thiển cận. Cho dù Cao Ngọc Mai xuất thân nghèo khổ, nhưng cũng sẽ không nói chuyện như vậy.
“Chúng ta sẽ không thể nào xảy ra chuyện gì cả, từ nay về sau tôi không cho phép cô lại tới đây quấy rầy người nhà của tôi.” Thịnh Trình Việt nói xong cũng muốn trở về phòng, dù sao thì Tô Anh này cũng giống như trẻ con vậy, chỉ cần không có người anh quan tâm cô ta một hồi, thì tự nhiên sẽ ngoan lại thôi.
“Anh Trình Việt.” Tô Anh đột nhiên ôm lấy chân Thịnh Trình Việt: “Em biết rõ anh Tiêu Mộc Diên kia, nhưng không phải cô ta đã chết rồi sao? Sau khi chết rồi thì không nên cản trở anh tìm được hạnh phúc chứ. So với Tiêu Mộc Diên kia thì em trẻ tuổi hơn, có sức sống hơn, còn là thiên kim của một gia tộc lớn, cho dù là ở phương diện nào thì em cũng có thể vượt qua cô ta. Anh ở cùng một chỗ với em đi, nhà họ Tô chúng em sẽ dùng hết sức lực trợ giúp cho nhà họ Thịnh, dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không hề bị thiệt đâu.”
Thịnh Trình Việt không hề làm gì cả nên Tô Anh cho rằng Thịnh Trình Việt đã dao động rồi, nhưng mà Thịnh Trình Việt lại đang nghĩ có nên đá chết người này hay không, quả thực lại khiêu chiến điểm mấu chốt của anh thêm lần nữa.
“Anh Trình Việt, anh cũng cảm thấy em nói có lý có đúng không? Chú Thịnh thế nhưng rất xem trọng chúng ta, từ xưa đến nay lời của bố mẹ đều có đạo lý cả, nếu như ngay cả người lớn cũng chọn em, vậy thì em nhất định sẽ không sai đâu.” Tô Anh chân thành nói: “Em tuyệt đối sẽ không giống như Tiêu Mộc Diên kia, sau khi gả cho anh rồi vẫn còn tùy tiện qua lại với người đàn ông khác, cắm sừng anh. Em là thật lòng đấy, tuyệt đối sẽ không phóng đãng với người đàn ông khác như cô ta, khiến anh khó chịu...”
Tô Anh vẫn chưa nói xong, Thịnh Trình Việt đã giơ chân lên đi lên, anh vẫn không thể nhịn được mà đạp Tô Anh qua một bên.
“Anh Trình Việt, anh làm gì vậy? Có biết là rất đau không hả?” Tô Anh cũng có chút tức giận hét lên, nhưng nhìn đến đôi mắt có thể an thịt người của Thịnh Trình Việt thì lập tức không còn âm thanh gì nữa.
“Nhớ kỹ, cô ấy không phải là người cô có thể đánh giá được.”
Âm thanh của Thịnh Trình Việt rất nặng nề, giống như một cái búa đập thẳng vào lòng Tô Anh, Tô Anh có chút sợ hãi, chỉ có thể sững sờ gật đầu.
Thịnh Trình Việt không muốn nhìn thấy người này nữa nên nhấc chân rời đi. Hơn nữa còn gọi điện thoại cho Lâm Phong, bảo anh ta kéo người phụ nữ này đi, thậm chí còn gọi cả bảo vệ giữ cửa.
Tô Anh từ đầu đến cuối vẫn không biết mình phạm vào chuyện gì, rồi lại biết mình bị liệt vào sổ đen của nhà họ Thịnh một cách khó hiểu. Thật vất vả mới có thể chờ ở công ty mà không gặp khó khăn gì, kết quả thì cửa lớn của nhà họ Thịnh lại hoàn toàn không thể vào được.
Về sau, mặc kệ cô ta tới công ty bao nhiêu lần cũng hoàn toàn không gặp được Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt gần đây giống như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, tất nhiên đều là vì đúng giờ đi thăm Tiêu Mộc Diên rồi.
Anh thường xuyên lái xe đỗ ở ngoài cửa cả ngày, anh mang laptop theo bên mình, khi thì nhìn Tiêu Mộc Diên, khi thì xử lý việc công ty, tất cả dường như đều rất mãn nguyện.
Thẳng đến một chạng vạng tối, cửa sổ xe của anh đột nhiên bị người gõ lên.
Thịnh Trình Việt đang chuyên tâm làm việc ngẩng đầu nhìn lên, người trước mặt vậy mà lại là Tiêu Mộc Diên.
Anh có chút bối rối, dù cho bên ngoài cửa kính là cô gái anh luôn nhớ thương trong lòng, nhưng anh cũng không thể lập tức gặp cô được.
Cũng giống như cô cố sức giả bộ vậy, anh cũng đang dùng đầu óc để ngụy trang.
“Xin chào, có người trong xe không?” Tiêu Mộc Diên không ngừng gõ lên cửa kính xe.
Chiếc xe này đã dừng lại ở chỗ này n lần suốt cả tháng nay, nhưng lại chưa từng thấy người nào xuống xe cả, cho nên người có lẽ phải ở bên trong mới đúng.
Cửa kính xe được làm bằng chất liệu đặc thù cho nên lời của Tiêu Mộc Diên anh hoàn toàn không nghe thấy được, nhưng mà anh có thể thấy được miệng của cô động như thế nào.
Anh trái lo phải nghĩ, nhớ tới chỗ ngồi phía sau hình như có một cái kính râm, cùng với khăn lụa các loại. Đây là những thứ trước kia Tiêu Mộc Diên để ở trên xe, lúc đó bọn họ là cùng nhau tan làm, cho nên đồ đạc của cô liền dứt khoát nhét vào trong xe của anh.
Thịnh Trình Việt cầm lấy kính râm đeo lên, hơn nữa còn phối hợp với chiếc khăn lụa có chút màu sắc rực rỡ, anh cởi áo ngoài ra, chỉ còn lại một cái áo T-shirt hoa hòe.
Tiêu Mộc Diên lại gõ cửa rất lâu, khi cô cho rằng bên trong không có người thì cửa sổ xe đột nhiên mở ra.
“Cô gái, tìm tôi có chuyện gì không?” Thịnh Trình Việt đặc biệt giảm thấp thanh âm xuống.
Tiêu Mộc Diên nhìn thấy bộ dạng của Thịnh Trình Việt thì không nhịn được cười, cái quỷ gì thế này? Không hợp với phong cách bình thường của anh tí nào cả. Nhưng mà vì ngũ quan của Thịnh Trình Việt hết sức hoàn mỹ, cho dù hiện tại chỉ lộ ra có mỗi cái miệng, nhưng Tiêu Mộc Diên như cũ vẫn cảm thấy đây là đôi môi gợi cảm nhất thế giới.
“Quán chúng tôi hôm nay có tổ chức hoạt động, chỉ cần vào cửa hàng thì sẽ được tặng đồ uống.” Tiêu Mộc Diên nói xong giơ lên một ly nước chanh: “Cái này cũng là quà tặng chỗ chúng tôi, chúng tôi thấy hầu như ngày nào anh cũng ở ngoài cửa đợi, nhưng lại không xuống, là không ăn được sao?” Tiêu Mộc Diên “suy đoán”.
Thịnh Trình Việt vì để Tiêu Mộc Diên không phát hiện ra mà còn thay đổi tới mấy chiếc xe liền, kết quả anh vẫn bị gõ cửa. Nhưng mà, chiếc xe anh đang lái rất ít dùng, còn là một nhãn hiệu cực nhỏ, là loại mà người bình thường đều có ở trong nhà.
Đối mặt với nghi vấn của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt vẫn phải suy tư rất lâu, về sau nhớ tới “thân thế của Tiêu Mộc Diên” mà Trương Bân Bân gửi cho anh, không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã thấy giật mình, hóa ra Tiêu Mộc Diên nói chuyện vớ vẫn như vậy...
“Tôi là kẻ lang thang, bởi vì chú thím đánh bạc, kết quả bọn họ mượn của cho vay nặng lãi không trả, người khác sẽ đưa tôi đi để tôi làm công trả nợ.”