CHƯƠNG 370: ĐUỔI VIỆC
Nghe thấy Tô Anh nói vậy, vẻ mặt hai người lớn tuổi lại không được tốt lắm.
Thấy ba của Tô Anh muốn nổi giận, mẹ cô ta vẫn khuyên can an ủi Tô Anh: "Anh Anh, thật ra ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, chỉ muốn cho con một chỗ dựa vững chắc mà thôi."
"Chỗ dựa vững chắc sao?" Tô Anh cười: “Thịnh Thắng kia đã hơn năm mươi tuổi, mẹ xem thử bây giờ con mới bao nhiêu tuổi? Chờ con già thì ông ta cũng nằm dưới đất rồi. Càng chưa nói tới ông ta có vợ có con, tuổi con trai ông ta còn lớn hơn con đấy."
"Vậy thì thế nào? Ông ta có tài sản lớn. Nếu như con mang thai con của ông ta, khả năng chúng ta nhận được Thịnh Thế sẽ càng lớn hơn."
Tô Anh thấy mắt ba mình đã đỏ lên, không hiểu sao cô ta thấy hơi sợ hãi.
"Ba mẹ chỉ cần Thịnh Thế chứ không cần con gái đúng không?" Tô Anh chất vấn.
Mẹ cô ta nhìn dáng vẻ cô ta bây giờ rõ ràng là trong lòng nguội lạnh thì vội nói: "Anh Anh, con không nên nghĩ như vậy. Mẹ và ba con đương nhiên chỉ muốn tốt cho con thôi. Bây giờ con tạm thời nghe lời của mẹ và ba con, cố gắng ở lại bên cạnh Thịnh Thắng. Mẹ nghĩ, bây giờ Thịnh Thắng yêu con như vậy, nói không chừng sẽ ly hôn với người vợ bây giờ của ông ta. Dù sao người vợ bây giờ cũng không phải là vợ đầu, đúng không?"
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ thật sự muốn một người còn lớn tuổi hơn mẹ tới làm con rể của mẹ sao?"
Vấn đề của Tô Anh làm cho mẹ cô ta hơi sửng sốt, nhưng vẫn kiên trì nói: “Trong xã hội bây giờ, nam lớn tuổi hơn nữ là chuyện rất bình thường. Anh Anh, con sẽ thật sự không thiệt đâu, con hãy tin tưởng mẹ một lần đi."
Tô Anh nhìn người trước mặt và cảm thấy buồn cười, rõ ràng là người thân nhất của cô ta nhưng lại nói như vậy. Cuối cùng trái tim cô ta cũng lạnh giá, không còn sợ hãi nữa. Cô ta nói: "Con đồng ý nhưng con có một yêu cầu."
"Có yêu cầu gì, con cứ nói đi." Ba cô ta đã mất kiên nhẫn rồi.
"Nếu như con thật sự vào nhà họ Thịnh và nhận được một vài thứ, vậy mấy thứ đó đều là của con, không liên quan gì đến hai người."
"Con đúng là kẻ vô ơn bạc nghĩa. Ba nuôi con bao nhiêu năm, bây giờ thật vất vả mới có thể đưa con vào gia đình giàu có mà con lại tự nhiên nói với ba như vậy." Ba cô ta rất tức giận.
Nhưng mẹ cô ta cố hòa giải, nói nhỏ với ba cô ta: "Bây giờ ông cứ trấn an con gái trước đã. Từ nhỏ con gái đã nghe lời, bây giờ chúng ta đồng ý với con, về sau giả vờ Tô thị có khó khăn, ông còn sợ con gái không giúp ông sao?"
Ba Tô Anh cảm thấy có lý, bởi vậy lại gật đầu.
Thật ra Tô Anh nghe rõ ràng lời ba mẹ cô ta nói chuyện. Bọn họ cho rằng cô ta sẽ giúp đỡ thật sao? Vậy thì cũng có thể thử xem.
"Anh Anh, sao cháu không vui vậy?" Thấy Tô Anh mãi không nói gì, Thịnh Thắng liền hỏi.
Tô Anh lắc đầu: “Không, cháu chỉ đang suy nghĩ, nếu chẳng may lát nữa đám người bên ngoài bắt nạt cháu thì làm thế nào?" Cô bĩu môi phồng má, cố giả vờ đáng yêu làm cho Thịnh Thắng hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Thịnh Thắng còn ôm lấy Tô Anh quát lớn: "Để chú xem ai dám bắt nạt Anh Anh của chú."
"Vẫn là chú Thịnh tốt nhất." Tô Anh cũng ôm lấy Thịnh Thắng, vùi đầu vào ngực ông ta, trên mặt càng dữ tợn bao nhiêu thì cơ thể lại dịu dàng bấy nhiêu.
Bây giờ Thịnh Thắng đang ôm cơ thể mềm mại trong lòng, ông ta cảm thấy tất cả mọi điều đều đáng giá.
"Tổng..."
Mộng Huyên đứng ở cạnh cửa chuẩn bị mở miệng gọi tổng giám đốc gì đó, sau mới nhớ ra tổng giám đốc mình vẫn đi theo đã sớm từ chức.
Người bây giờ mới nhậm chức lại...
Mộng Huyên không thể nào tin nổi tất cả những gì mình đang nhìn thấy trước mắt. Cô gái nói muốn kết hôn với cấp trên trực tiếp trước kia của mình bây giờ đang ở trong lòng ba của cấp trên... Hai người bọn họ chênh lệch tuổi tác rất lớn, chẳng lẽ trong lòng Tô Anh cũng không thấy chán ghét sao?
Nghe được có người nói chuyện, Thịnh Thắng biết có người đến nên lập tức thả Tô Anh ra, chỉnh lại quần áo, trở lại dáng vẻ của người đàng hoàng.
Mà Tô Anh đã bình sứt không sợ rơi, nên chẳng sợ gì nữa. Cô ta nhìn Mộng Huyên hỏi: "Cô tới đây có chuyện gì không?"
"Tổng giám đốc, bên ngoài có một số phóng viên muốn phỏng vấn cô, không biết cô có muốn thu xếp cho bọn họ vào hay không?"
Mộng Huyên cúi đầu, không dám nhìn bất kỳ thứ gì bên trong, sợ tổn thương đến mắt mình.
"Cô thu xếp đi." Tô Anh nhìn người bên cạnh và cười lạnh một tiếng, sau đó liền theo Mộng Huyên rời khỏi đó.
Tô Anh đi phía trước, Mộng Huyên vẫn đi theo phía sau.
Nguyên nhân cơ bản nhất chính là lần đầu tiên Tô Anh tới đã phát biểu trước mặt đám nhân viên bọn họ: “Tôi không thích có người đi ở trước mặt mình."
Bởi vậy, cô ấy còn không phải đi theo phía sau Tô Anh sao? Chỉ có điều khí chất của Tô Anh dường như không giống với trước đó lắm. Trước đây khi cô ấy nhìn thấy Tô Anh còn là vẻ cao ngạo không ai bì nổi nhưng thật sự không có đầu óc. Nhưng bây giờ, ngoại trừ sự khinh thường người khác là không có thay đổi, cả người cô ta dường như còn lộ ra khí thế thật sự thuộc về những người phụ nữ công sở.
"Cô tên là Mộng Huyên đúng không?"
Tô Anh đột nhiên mở miệng hỏi. Cho dù Mộng Huyên không hiểu tại sao cô ta hỏi vậy nhưng vẫn gật đầu.
Tô Anh đột nhiên dừng lại hỏi tiếp: "Cô còn nhớ rõ trước đây tôi đã từng nói gì với cô không?"
Tô Anh đột nhiên hỏi vậy khiến Mộng Huyên thật sự không biết ý cô ta muốn nói gì nên trả lời: "Thật ngại quá, tôi không rõ ý của cô lắm."
"Trước đây tôi từng nói qua, nếu như tôi vào công ty này thì chuyện đầu tiên làm chính là phải xử lý cô." Tô Anh mở miệng muốn giúp Mộng Huyên nhớ lại.
Mộng Huyên cố tìm kiếm trong đầu, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện đó. Cô ấy lựa chọn im lặng, không lên tiếng nữa. Cô ấy dường như đã có thể đoán được tương lai của mình rồi.
Tô Anh vốn cho rằng Mộng Huyên thế nào cũng phải cầu xin mình. Dù sao cô ấy đã ở công ty này nhiều năm như vậy, lại dễ dàng bị một người từ bên ngoài tới đuổi việc, điều này tất nhiên là một chuyện khiến người ta không thoải mái.
Dù sao đây cũng là một công việc tốt hiếm có. Nếu như muốn cô ta lựa chọn giữa cầu xin một người đáng ghét tha thứ hay bỏ qua một công việc không tệ, có lẽ cô ta vẫn sẽ lựa chọn xin tha thứ.
Nhưng Mộng Huyên không phải là người như vậy. Từ khi cô ấy tốt nghiệp đại học tới lúc bắt đầu làm thư ký vẫn luôn đi theo bên cạnh Thịnh Trình Việt. Bản thân cô cũng không suy nghĩ quá nhiều cho mình. Nếu lần này Tô Anh thật sự muốn đuổi việc cô, vậy cô cũng không có lời gì muốn nói cả.
"Xem ra cô đã biết, bây giờ tôi lại để cho cô ra đi vui vẻ một chút. Ví dụ như tôi sẽ nói suy nghĩ của cô là chính xác, không cần sửa, tôi nói là muốn đuổi việc cô."
Tô Anh nhìn Mộng Huyên, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến những gì Thịnh Trình Việt đã làm với cô ta, chỉ vừa nghĩ tới là trong lòng cô ta thấy tức giận rồi.