CHƯƠNG 638: SAU NÀY ĐỪNG ĐẾN TÌM TÔI NỮA
“Vậy em ở đây nghỉ ngơi đi, tôi ở ngoài, nếu cần gì, thì kêu một tiếng là được, tôi sẽ âm thầm bảo vệ em.”
Nói xong, Triệu Dương đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng dần xa của Triệu Dương, thực ra Thịnh Thảo An chẳng muốn rời xa.
Cô thật sự chỉ muốn nhào vào lòng anh, bởi vì sau khi mọi chuyện xảy ra, cô mới hiểu, thì ra mình vẫn luôn rất thích anh.
Cô rất muốn hét lên với anh, rằng cô cũng rất thích anh, muốn ở bên anh, chỉ muốn gả cho anh.
Nếu là khi trước, cô sẽ không do dự gì mà nói ra. Nhưng bây giờ, hình như đã muộn mất rồi.
Mỗi hành động của cô bây giờ đều không tự chủ được.
Nhưng cha của đứa trẻ trong bụng cô là ai giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Bởi vì cô cảm thấy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là phục thù. Nếu mẹ đã muốn cô báo thù như vậy, thì cô nhất định sẽ không làm mẹ thất vọng. Cô sẽ dốc hết sức mình, để Đường Lực sống không bằng chết, cho dù phải không từ thủ đoạn.
Chỉ là, cô có lẽ sẽ phải hy sinh nhiều thứ. Nhưng cô không sợ chút nào. Chỉ cần người cô yêu vẫn còn sống, thế là đủ rồi. Cô phải khiến người đã hãm hại cô phải trả giá.
Đường Lực, tôi sẽ không tha cho anh đâu.
Anh hại tôi thành như vậy, khiến mẹ tôi ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên, sống mà như chết, khiến tôi không thể ở bên người tôi yêu.
Lửa thù hận thổi bùng lên trong lòng cô. Cô cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa ấy thiêu đốt rồi.
Cô nắm chặt tay thành quyền, trong lòng đã hạ quyết tâm lớn.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng bật mở.
Triệu Dương đi vào, trên tay cầm đồ ngọt. Anh đến ngồi bên cạnh cô.
“Tôi biết tâm trạng em đang không tốt, ăn một chút đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn. Tôi biết em muốn yên tĩnh một mình, tôi chỉ để đồ ăn ở đây rồi đi luôn.” Triệu Dương đau lòng nhìn Thịnh Thảo An, rồi lập tức đứng dậy định đi.
“Nếu em còn muốn ăn cái khác, thì cứ nói với tôi một tiếng.”
Ánh mắt đượm buồn của anh dừng trên người cô một lúc mới rời đi. Lúc anh đang chậm rãi ra khỏi cửa, Thịnh Thảo An trong lòng rất phức tạp, nhưng cô vẫn mở miệng gọi anh.
“Triệu Dương.”
Tuy âm thanh có hơi nhỏ, còn có chút khàn, nhưng vẫn làm tâm trạng Triệu Dương tốt hẳn lên.
Thế là, anh liền quay người đến bên giường một lần nữa, khóe môi là nụ cười: “Nếu em đã lên tiếng rồi, tôi sẽ ở lại đây với em một lúc, tôi biết em lo lắng cho tình hình ba mẹ ở bên kia, thực ra em cũng không cần lo lắng quá, vừa nãy sau khi nghe tôi khuyên nhủ, mẹ em đã chịu ăn cơm rồi. Bà cũng nói sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Hơn nữa bà còn bảo tôi nói với em, lời vừa rồi bà ấy nói có hơi nặng nề, em đừng để trong lòng.”
Triệu Dương đã ngồi xuống rồi, liền nói một tràng dài, giống như là đã giấu trong lòng lâu rồi mà không nói được ra.
Thịnh Thảo An có chút bất ngờ, bởi vì anh chỉ mới gia ngoài một lúc, không ngờ lại làm được nhiều việc như vậy, còn giúp cô thuyết phục mẹ cô ăn cơm và nghỉ ngơi, cô còn chẳng có sức lực nhiều như vậy, nói đến đây, cô cũng phải phục anh thật, cái miệng có thể thuyết phục được bất cứ ai.
“Vậy tôi thật sự phải cảm ơn anh.” Thịnh Thảo An cảm động nhìn Triệu Dương, nhưng ngữ khí bình tĩnh đến lạ thường.
“Nếu em muốn cảm ơn tôi, thì lấy thân báo đáp là được.” Triệu Dương lại đặt tay lên tay cô, giống như đây là chuyện phải thuận theo tự nhiên.
Thịnh Thảo An lập tức rút tay lại. Hiện tại cô phải duy trì khoảng cách với anh.
Thật Thảo An như vậy, Triệu Dương trong lòng hơi thất vọng. Nhưng cứ nghĩ cô bây giờ có lẽ vì chuyện của Thịnh Thiên, mà tâm trạng không tốt, anh liền không để trong lòng nữa.
“Em muốn nghe chuyện cười lạnh không? Tôi kể cho nghe…” Triệu Dương thấy Thảo An không vui, liền nói, anh muốn cô vui lên.
Thịnh Thảo An lại không nhịn được mà ngắt lời anh.
“Thực ra vừa rồi tôi gọi anh lại, là muốn nói với anh một chuyện.”
Tay Thịnh Thảo An nắm chặt góc chăn, trong lòng vô cùng căng thẳng. Nhưng ngoài mặt lại vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì cô không thể để Triệu Dương nhìn ra.
Triệu Dương sớm đã nhận ra cơ thể cô đang run không ngừng, liền đặt tay lên chán cô, xem nhiệt độ cơ thể cô.
Nhưng Thịnh Thảo An vẫn thể hiện rằng mình không tình nguyện, lập tức quay mặt sang một bên.
“Anh đừng đụng tôi.”
Cùng với động tác quay đầu đi, cô cũng nói một câu, giọng điệu xa cách.
Triệu Dương liền rụt tay đang đặt trên không trung của mình lại.
“Vừa rồi tôi mạo phạm em rồi sao? Xin lỗi, tôi không cố ý, nếu em cảm thấy như vậy không thoải mái, vậy tôi thật sự xin lỗi em.” Triệu Dương tuy hơi bất ngờ, nhưng vẫn đứng ở vị trí của cô mà suy nghĩ. Có lẽ cô dạo gần đây gặp quá nhiều chuyện, không thể chấp nhận được, mới kích động như vậy.
“Tôi muốn nói với anh, xin anh từ nay về sau đừng đến tìm tôi nữa.” Thịnh Thảo An hít sâu một hơi, cuối cùng nhắm mắt lại, nói với anh với giọng điện bình thản.
Có trời mới biết cô lúc này đau khổ thế nào. Suýt nữa cô đã tự giết bản thân mình. Nhưng cô biết, mình phải nhịn lại.
“Tôi biết tâm trạng em đang không tốt, tôi rời đi trước nhé. Nếu em có chuyện gì cứ gọi cho tôi. Ngày mai tôi tới thăm em.” Triệu Dương biết Thịnh Thảo An bây giờ mọi mặt đều không ổn, thực ra anh nói vậy cũng là kế hoãn binh. Anh không muốn Thịnh Thảo An càng ngày càng kích động.
“Chẳng lẽ anh không nghe rõ tôi vừa nói gì sao? Không phải là nói sau này anh hãy đến tìm tôi, mà là anh đừng gọi cho tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, sau này đừng xuất hiện trước mắt tôi.”
Thịnh Thảo An nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn cắn răng nói ra từng câu.
“Thảo An, em…” Triệu Dương cảm thấy lồng ngực mình giống như bị một con dao cắm vào vậy. Thịnh Thảo An lại có thể nói với mình những lời này. Cô bây giờ đang từ chối anh sao? Dám đuổi anh đi? Sau này không muốn thấy anh nữa.
“Chẳng lẽ lời em nói vừa rồi không đủ rõ ràng sao?” Thịnh Thảo An cố ý làm mặt lạnh, tiếp tục nói.