CHƯƠNG 272: ĐOẠN TUYỆT QUAN HỆ CHA CON
Bên cạnh, Tô Anh cũng đáng thương nhìn ông ta, Thịnh Thắng nghĩ tới mục đích tổ chức buổi tiệc hôm nay, tay nắm chặt thành quyền.
“Ai là ba của cô? Cô đúng là không biết xấu hổ, nhận bừa thân thích.”
“Con là vợ cưới hỏi đàng hoàng của con trai ba, vậy thì ba chẳng phải cũng là ba con sao?” Tiêu Mộc Diên đã dự liệu trước được Thịnh Thắng không muốn nhận cô, nhưng không ngờ là không muốn đến mức đó.
“Không ngờ, cậu chủ lớn nhà họ Thịnh đã kết hôn thật rồi!”
“Vậy thì xem ra người phụ nữ quê mùa kia chính là vợ của anh ấy!”
“Sao tôi nhìn cứ thấy quen mắt thế nhỉ! Nhưng mà nhìn cũng khá xinh mà.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Đúng vậy, nhìn cũng khá xinh, vì sao lại trang điểm nhạt nhòa thế ?”
“Nói như vậy, thiên kim tiểu thư của nhà họ Tô đúng là tiểu tam à? Thấy dáng vẻ ủng hộ con gái tổng giám đốc Tô Thị kìa, đúng là mất mặt.”
“Ai nói không phải? Vì làm kẻ thứ ba, tốn bao tâm tư để đưa con gái tới, người cha như vậy, chúng ta còn gì để nói?”
Mọi người bàn tán sôi nổi, đều tỏ vẻ khinh thường với cách làm của nhà họ Tô.
Nhà họ Tô dù sao cũng là nhà có máu mặt, nên tổng giám đốc Tô cũng một nhân vật lớn, sao có thể cho phép người khác nghị luận về nhà ông ta chứ?
Thịnh Thắng thấy tổng giám đốc Tô Thị dáng vẻ vô cùng không vui, ông ta vẫy tay gọi bảo vệ đến.
“Đuổi người phụ nữ này ra khỏi đây, tôi không quen cô ta.”
Bảo vệ nghe lệnh, đi đến phía sau Tiêu Mộc Diên, định kéo cô ra ngoài.
Tô Anh nhìn với vẻ hả hê, nhưng Thịnh Trình Việt đã nhanh hơn một bước kéo Tiêu Mộc Diên vào lòng: “Tôi xem ai dám?”
Anh quét mắt nhìn những người xung quanh, những bảo vệ kia đứng im không dám lộn xộn.
“Trình Việt!” Thịnh Thắng gọi Trình Việt với giọng điệu cảnh cáo, ông ta nói: “Tự dưng con bảo vệ người phụ nữ không quen biết này làm gì?”
Thịnh Thắng đưa mắt ra hiệu cho Thịnh Trình Việt nhưng Thịnh Trình Việt coi như không thấy, vẫn ôm Tiêu Mộc Diên: “Cô ấy là vợ con, vì sao lại gọi là người phụ nữ không quen biết?
Mọi người ồn ào, không ngờ Thịnh Trình Việt lại thừa nhận rồi.
Có người nghĩ, nếu là bản thân họ rơi vào tình huống này, nhất định sẽ nói họ không quen cô ta, dù sao đợi sau này cũng sẽ không có ai thật sự nghĩ người phụ nữ đó lại có quan hệ gì với bọn họ.
Dù sao có tiền có quyền, lại đẹp trai, nói gì cũng là chân lý.
Tổng giám đốc Tô Thị sắc mặt càng lúc càng khó coi, ông ta nghiêng người hỏi Thịnh Thắng: “Ông Thịnh Thắng, chẳng phải ông nói con trai ông chưa kết hôn sao? Chẳng lẽ những điều bên ngoài đồn chỉ là tin vịt sao?” Tuy lúc mới đầu ông ta cũng biết Thịnh Thắng đang nói dối, nhưng giờ kết quả bị lộ tin ở trước mặt mọi người lại không giống nhau.
Sắc mặt Thịnh Thắng vô cùng khó coi, vẫn là Âu Liên đứng ra, bà ta chỉ vào Tiêu Mộc Diên nói: “Tôi nói cô, có chỗ nào xứng với con trai nhà chúng tôi chứ? Nói người khác là kẻ thứ ba, cô chẳng lẽ không phải?”
Chẳng lẽ lại có bát quái? Bọn họ nghểnh tai lên, muốn nghe xem, Âu Liên sẽ làm thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ.
“Lúc con trai tôi có vị hôn thê, cô vẫn hết lần này tới lần khác không biết xấu hổ bám riết, bây giờ… bây giờ… lại còn chụp loại ảnh không thể chấp nhận được cô còn mặt mũi nào bước chân vào nhà họ Thịnh tôi à?” Âu Liên nói nặng lời.
Loại không thể chấp nhận được… tất nhiên Tiêu Mộc Diên nghĩ tới tờ báo kia, quả thực là hợp với từ này, khuôn mặt cô lập tức trắng bệch.
Thịnh Trình Việt ôm chặt Tiêu Mộc Diên hơn, nhìn Âu Liên nói: “Tôi là con trai bà từ lúc nào? Tôi chỉ là con trai của ba và mẹ tôi thôi, không phải con của bà.” Mặt Âu Liên biến sắc, Thịnh Thắng bên cạnh nói: “Liên, bây giờ là mẹ của mày, nếu nó không gọi thì thôi, giờ vẫn còn vô lễ như thế! Cũng do đứa con gái kia làm hư mày, con trai của tao trước đây rất ngoan, không hề giống với mày bây giờ tý nào.” Khiến cho cục diện trở nên vô cùng khó coi.
“Tôi không hiểu, tôi chỉ là đến tham gia tiệc của gia đình mình thôi, tôi đã làm gì sai?” Tiêu Mộc Diên quả thật mờ mịt, cô đã làm gì mà khiến bọn họ ghét vậy?
“Lỗi lớn nhất của cô là gả cho con trai tôi, tôi muốn hai người lập tức ly hôn, loại phụ nữ như cô không xứng bước chân vào nhà chúng tôi.”
“Trình Việt thương cô một mình nuôi con vất vả, mới lấy cô cho cô có nửa đời sau ổn đinh, ai biết cô lại không biết đủ, lại còn cắm sừng nó…” Âu Liên nói đến cuối cùng thì bị Thịnh Thắng ngăn lại.
Dù sao thì con trai bị cắm sừng, truyền ra ngoài cũng khó nghe.
Nhưng, người có mặt đều cảm thông với Thịnh Trình Việt.
“Tôi nhớ ra người phụ nữ đó là ai rồi, thời gian trước chẳng phải có phát một đoạn quảng cáo nhỏ sao? Đều là ảnh của cô ta và một người đàn ông khác.”
Nói vậy thì, cậu chủ lớn nhà họ Thịnh đáng thương quá.
“Ông chủ nhà họ Thịnh muốn tìm cô con dâu khác, nếu là lý do kia thì vẫn có thể thông cảm được.”
“Ai nói không chứ? Nếu con trai tôi cưới một người phụ nữ không biết xấu hổ như thế thì chắc chắn tôi sẽ tức chết mất.”
Những người có mặt anh một câu, tôi một câu, sắc mặt Tiêu Mộc Diên chuyển từ xanh sang trắng, rồi xám xịt như trời sắp có bão.
“Đủ rồi!”
Giọng nói Thịnh Trình Việt không cao không thấp, vừa đủ để làm những người ở đó khiếp sợ.
Mọi người không hiểu, rõ ràng là bọn họ cảm thấy tiếc cho anh, sao anh lại tức giận? Chẳng lẽ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương? Chuyện này thì có thể thông cảm, đàn ông mà, ai lại hy vọng bị công khai nghị luận về chuyện mình bị cắm sừng chứ?
“Cô gái này mãi mãi là vợ của Thịnh Trình Việt tôi, ít nhất thì cả đời này sẽ không thay đổi!”
Anh ôm chặt Tiêu Mộc Diên, nói rõ từng chữ một.
Tô Anh nhìn thấy cảnh đó, tâm trạng cực xấu: “Anh Trình Việt, rõ ràng là cô ta sai, người thứ ba gì đó cũng nên là cô ta mới phải.”
“Vợ tôi nói ai sai thì người đó sai, giữa tôi và cô ấy mãi mãi không có sự xuất hiện của người thứ ba nào cả.”
Thịnh Trình Việt vẫn đứng bên cạnh Tiêu Mộc Diên như thế, sau khi nhìn Tiêu Mộc Diên một cái thì chuyển sang nhìn Tô Anh: “Còn về việc có người quấn lấy tôi tôi không ngăn cản được, nhưng nếu có người lại dám tung tin đồn nhảm, vậy thì là đối đầu với Thịnh Trình Việt tôi, đối đầu với cả tập đoàn Thịnh Thế. Có ai muốn thử không?”
Thịnh Trình Việt nói xong, nhìn xung quanh một vòng, mọi người đều lắc đầu, ai rảnh rỗi đến mức lựa chọn đối đầu với Thịnh Thế chứ?
Tô Anh còn định nói gì đó, nhưng bị tổng giám đốc Tô Thị ngăn lại, còn nói thêm nữa thì mất mặt là cái chắc, bọn họ không thể để mất mặt được.
“Anh Thắng, hôm nay vậy đi, có thời gian chúng ta lại gặp nhau sau.”
Tổng giám đốc Tô Thị nói xong thì đi, không quên kéo theo con gái đang si mê Thịnh Trình Việt đi cùng.
Thịnh Trình Việt cúi người, nói bên tai Tiêu Mộc Diên: “Ở đây hơi vô vị, chúng ta về nhà đi.”
Thịnh Thắng thấy tổng giám đốc Tô Thị rời đi, cũng cảm thấy không nén được giận nữa, ông ta nhìn Tiêu Mộc Diên, rồi hỏi Thịnh trình Việt:
“Hôm nay mày phải lựa chọn, nếu mày chọn người phụ nữ đó thì, tao với mày ân đoạn nghĩa tuyệt.”