CHƯƠNG 343: THÍCH NGƯỜI MỘT NHÀ
Tiêu Mộc Diên thật sự không chịu nổi ánh mắt tội nghiệp này của Thịnh Trình Việt, người không biết còn tưởng là cô hành hạ anh đấy.
Nghe thấy Tiêu Mộc Diên nói vậy, Thịnh Trình Việt hôn lên mặt cô một cái rồi nói: "Vợ ơi, anh nhất định có thể về kịp mà. Em nhớ chờ anh nhé!"
Đây là đang ở trước mặt mọi người đấy! Da mặt Tiêu Mộc Diên cuối cùng vẫn quá mỏng, cô đẩy Thịnh Trình Việt ra nói: “Anh muốn đi thì đi đi, đừng cứ làm chuyện buồn nôn như thế nữa."
Trên gương mặt Thịnh Trình Việt đầy hạnh phúc, trong lòng âm thầm thề nhất định phải trả lại sự trong sạch cho Tiêu Mộc Diên. Anh tuyệt đối sẽ không tha cho những kẻ đã từng tổn thương đến cô. Anh sẽ làm cho bọn họ hiểu rõ thế nào gọi là tự làm bậy không thể sống.
Thấy Thịnh Trình Việt rời đi, trong lòng Viễn Đan lại cảm thấy không được thoải mái lắm. Cậu nhìn Tiêu Mộc Diên hỏi: “Mẹ, không phải ba nói sẽ đi cùng chúng ta sao? Sao ba lại rời đi trước vậy?"
Tiêu Mộc Diên xoa gương mặt nhỏ nhắn của Viễn Đan và nói: “Ba con có công việc phải làm, lẽ nào mẹ đi cùng con không được sao?"
"Mẹ đi cùng cũng tốt, nhưng Viễn Đan vẫn thích ở cùng với cả ba và mẹ hơn. Bọn con đều thích cảm giác khi người một nhà ở chung với nhau."
Trong thời gian qua, sợ rằng đây là câu nói ngây thơ, trẻ con nhất của đứa trẻ này.
Nghe Viễn Đan nói vậy, Tiêu Mộc Diên chợt đau lòng nói: "Về sau mẹ sẽ không rời khỏi các con nữa. Cho nên các con có chuyện gì thì nhất định phải nói với người lớn, mẹ và ba con cũng không hy vọng con sẽ phải chịu oan ức gì."
Viễn Đan gật đầu.
"Được rồi, chúng ta đi vào thôi." Tiêu Mộc Diên không quên mục đích quan trọng nhất khi mình tới đây là gì.
"Vâng." Viễn Đan nắm tay của Tiêu Mộc Diên. Bây giờ cậu đã có đủ tự tin, khi đi ở trên sân trường cũng ngẩng đầu ưỡn ngực.
"Đó không phải là Viễn Đan kia sao?"
"Cậu ta còn dám đến trường à? Lá gan cậu ta đúng là lớn nhỉ! Không phải nói cậu ta đã nghỉ học rồi sao?"
Khi bọn họ vừa đến cửa phòng học đã nghe có rất nhiều người nói.
Giáo viên Phùng vốn đang giảng bài, nghe được bạn học ở dưới nhắc tới tên của Viễn Đan thì theo bản năng nhìn ra phía cửa. Thật ra cô ấy rất hi vọng Viễn Đan quay lại lớp, dù sao cô ấy không muốn bỏ lỡ một thiên tài như vậy.
Vừa quay đầu, cô ấy quả nhiên nhìn thấy đúng là Viễn Đan. Xem ra cô ấy gọi điện thoại cho ba Viễn Đan vẫn có hiệu quả. Nhưng sao bên cạnh cậu bé lại là một người phụ nữ có thai? Người đó là gì của cậu bé vậy?
Tiêu Mộc Diên đứng ở cửa phòng học nhìn quanh, chỉ thấy cô gái trên bục giảng nhìn mình với vẻ nghi ngờ. Trực giác nói cho cô biết đây chính là chủ nhiệm lớp. Kết quả cô mở miệng dò hỏi: "Xin hỏi cô chính là chủ nhiệm lớp học này sao?"
Giáo viên Phùng gật đầu: “Tôi là chủ nhiệm lớp này. Cô là?"
Tiêu Mộc Diên mỉm cười lịch sự nói: “Tôi là mẹ của Viễn Đan."
"Dì nói linh tinh, mẹ của Viễn Đan đã chết rồi!"
Tiêu Mộc Diên mới vừa mở miệng, ngay cả giáo viên Phùng còn chưa nói gì, phía dưới đã có một người lớn tiếng kêu lên.
Tiêu Mộc Diên nhìn về phía người nói chuyện kia. Người đó là một cậu bé nhìn bề ngoài tương đối xinh xắn, thoạt nhìn cao hơn Viễn Đan một chút, hẳn cũng lớn tuổi hơn cậu. Nếu như cô đoán không sai thì cậu bé kia chắc là Tô Hoằng Nghị mà đám trẻ đã nói tới.
Giáo viên Phùng liếc nhìn Tô Hoằng Nghị và có cảm giác bi thảm vì không thể dạy dỗ được. Trên lớp học, phần lớn học sinh đều là con ông cháu cha, nhưng các phụ huynh khác đều hiểu thế nào là kính trọng giáo viên, đều nói cô giáo cứ việc dạy dỗ, chỉ cần không dùng cách xử phạt về thể xác là được. Nhưng nhà họ Tô lại đặc biệt khác người làm cho giáo viên trong cả trường đều phải đặc biệt quan tâm tới Tô Hoằng Nghị.
Dù sao nhà họ Tô này đã nổi tiếng nuông chiều con cái. Có người nói Tô Hoằng Nghị còn là cháu đích tôn duy nhất nên cũng không kỳ lạ khi bọn họ đặc biệt tạo áp lực cho trường học.
Nhưng Tô Hoằng Nghị này thật sự đáng ghét. Nếu không phải bởi vì thế lực nhà họ Tô, sợ rằng trong trường học sẽ không có một người nào chịu nói chuyện với cậu ta. Nhưng lời cậu ta nói...
Cô giáo Phùng nhìn Tiêu Mộc Diên với vẻ xấu hổ: “Thưa cô, thật ngại quá, theo chúng tôi được biết thì mẹ của em Viễn Đan thật sự đã..."
Tiêu Mộc Diên cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tự mang đá đập lên chân mình. Lời đồn do mình tạo ra lúc trước đã được truyền ra khắp toàn thế giới rồi.
"Tôi chính là mẹ của học sinh Viễn Đan. Hôm nay tôi tới đây là muốn tìm chủ nhiệm lớp và cả học sinh Tô Hoằng Nghị kia để nói chuyện một chút." Tiêu Mộc Diên nói rõ ý định của mình.
"Dì nói bậy, cho dù Viễn Đan có mẹ kế thì cũng chỉ có thể là cô của tôi thôi, không phải là loại người béo mập như dì." Tô Hoằng Nghị đột nhiên nhảy tới trước mặt và đứng đối mặt với Tiêu Mộc Diên.
Người béo mập? Đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Mộc Diên nghe nói về danh hiệu này. Từ trước đến nay cô vẫn luôn bị người ta nói là quá gầy đấy.
"Cháu chính là Tô Hoằng Nghị đúng không? Cháu dựa vào đâu nói tôi... ơ... chết rồi chứ? Tôi rõ ràng còn đứng ở đây." Mỗi khi Tiêu Mộc Diên nói câu này, trong lòng đều thầm trợn mắt. Sao cô phải nguyền rủa mình như vậy chứ? Trước đây nhất định là não ngắn rồi.
"Tất cả chúng tôi đều biết chuyện này. Đây là lời cô tôi nói. Cô ấy nói là do ông nội Viễn Đan nói với cô ấy biết, như vậy tin tức này còn có thể là giả được sao?"
Nghe Tô Hoằng Nghị nói vậy, lúc này Tiêu Mộc Diên mới biết hóa ra kẻ gây họa chính là Thịnh Thắng - người vẫn không ưa mình. Cô còn không biết ông ta lại làm tới mức này. Dù nói thế nào thì cô cũng là con dâu của ông ta, còn đang mang thai mà ông ta lại nói như vậy.
"Tôi thấy bây giờ không phải là lúc nên thảo luận về vấn đề tôi rốt cuộc sống hay chết. Bây giờ tôi muốn hỏi là vì sao cháu lại muốn bắt nạt con trai của tôi?" Tiêu Mộc Diên nhìn đứa trẻ trước mặt và cảm thấy nó không giống với một đứa trẻ. Trẻ con bình thường sẽ có vẻ hung ác như vậy sao?
"Tôi bắt nạt nó à?" Tô Hoằng Nghị cười lạnh rồi quay đầu hỏi bạn học trong cả lớp: “Các người thấy tôi bắt nạt nó sao?"
Bạn học trong cả lớp đều lắc đầu. Cho dù có vài người đứng ở bên phía Viễn Đan cũng không dám có hành động gì.
"Dì, dì thấy chưa? Tôi không bắt nạt Viễn Đan. Chẳng lẽ nó nói bậy, bảo tôi bắt nạt nó sao?" Tô Hoằng Nghị giả vờ không biết gì nói: "Viễn Đan, sao mày có thể nói như vậy chứ? Cô tao là một người phụ nữ dịu dàng, mày không thích cô tao làm mẹ kế của mày lại đi chọn bà béo này. Mắt mày mù rồi à?"
Lại là một câu người béo này ghim vào trong lòng Tiêu Mộc Diên. Thật ra cô cảm giác Tô Hoằng Nghị này vẫn còn rất lễ phép, con của cô lại gọi Tô Anh là bác gái cơ đấy.
Chờ một lát, cô hình như đã nghĩ tới điều gì. Người phụ nữ họ Tô lại thích Thịnh Trình Việt, còn có thể nhận được tin tức của Thịnh Thắng...
"Cô của cháu tên là gì?"
"Hừ, hóa ra dì không biết cô tôi, cho nên mới dám ngang nhiên đến trước mặt của tôi như vậy." Tô Hoằng Nghị hung hăng giễu cợt một tiếng, sau đó nói:
"Cô tôi chính là hòn ngọc quý trên tay của Tô Thị, cô tôi tên là Tô Anh."
Quả nhiên là người này. Không ngờ cháu trai của cô ta lại cùng lớp với con trai cô, nhưng...
"Tôi đã nhìn ra được là người một nhà."