CHƯƠNG 461: NẾU LÀ CÔ ẤY
"Anh cảm thấy..." Nhìn bóng lưng Thịnh Trình Việt rời đi, Viễn Đan mới buồn bã nói: "Chắc là mẹ bị ngộ độc thức ăn."
Nguyệt Nguyệt đang muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, chợt nhớ ra Tiêu Mộc Diên vừa ăn bát cơm rang trứng đó, dường như nghĩ tới điều gì, nó khẽ gật đầu: "À, em hiểu rồi."
Trên thế giới này, còn có thứ gì có thể độc hơn thức ăn do Thịnh Trình Việt nấu chứ? Đêm nay, ngoài Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt không ở đây, mọi thứ đều giống bình thường.
Khi Thịnh Thảo An và Lâm Linh trở về, tất nhiên có hỏi người lớn nhà họ đã đi đâu, nhưng đều nhận được câu trả lời là họ đã đi bệnh viện rồi, hỏi tại sao, chỉ cần nói Thịnh Trình Việt xuống bếp nấu cơm là được rồi.
Đương nhiên, Thịnh Trình Việt cũng không tự biết được chuyện này. Sau khi Tiêu Mộc Diên đến bệnh viện, quả thật bác sĩ đã nói cô bị ngộ độc thức ăn. Nhưng Thịnh Trình Việt vẫn không hiểu: "Sao có thể bị ngộ độc thức ăn được chứ?"
Lúc ấy, đúng lúc Tiêu Mộc Diên vừa tỉnh lại, còn nằm trên giường bệnh, cô không khỏi lườm Thịnh Trình Việt một cái: "Sao lại ngộ độc thức ăn, chẳng lẽ anh không biết ư?"
Tất nhiên, những lời này Tiêu Mộc Diên chỉ nói thầm trong lòng mà thôi. Nhưng sau đó, đầu óc cô quay cuồng, ý thức hơi mơ hồ: "Em đang ở đâu?"
Sau khi nghe thấy giọng nói của Tiêu Mộc Diên, Thịnh Trình Việt lập tức chạy đến bên cạnh, nắm chặt tay cô: "Xin lỗi em, sau này anh không nấu cơm nữa."
"Tại sao?" Tiêu Mộc Diên không hiểu hỏi, sau đó cô lại nhìn bài trí xung quanh một chút, hỏi: "Vì sao em lại ở đây?"
Thịnh Trình Việt cảm thấy nếu nói ra chân tướng thì sẽ rất mất mặt. Nhưng anh cũng thấy hơi khó hiểu, dù thức ăn mình nấu khó ăn đến đâu thì cũng không đến mức như vậy chứ.
Hơn nữa, Tiêu Mộc Diên cũng chỉ ăn một miếng mà thôi.
"Bà xã, em đừng nghĩ gì nữa, em có thể về nhà không?" Thịnh Trình Việt hỏi.
Tất nhiên Tiêu Mộc Diên nhanh chóng đồng ý, đúng là bệnh viện này không có gì hay ho.
Sau chuyện này, Thịnh Trình Việt đã bớt được một phiền não, vì Tiêu Mộc Diên chắc chắn không để anh nấu cơm nữa. Nhưng nếu Thịnh Trình Việt thật muốn học thì không ai có thể ngăn cản được.
Sau một tuần chuẩn bị, văn phòng của Tiêu Mộc Diên đã khai trương thành công. Bây giờ Tiêu Thị xuất bản tạp chí lấy nhãn hiệu Jo làm chủ. Mà tất nhiên Tiêu Mộc Diên hoàn toàn xứng đáng với vai trò tổng biên tập.
Trước hôm đó, Tiêu Thị đã mở một buổi họp báo, mọi người đều muốn biết rốt cuộc người gọi là tổng biên tập là ai.
"Tôi nghe nói, người phụ nữ này rất không đơn giản, đầu tiên quyến rũ tổng giám đốc Thịnh Thế, để anh ta cam tâm tình nguyện bán mạng cho cô ta."
"Tổng giám đốc Thịnh Thế không phải là nữ sao? Tổng biên tập này cũng là nữ, chắc là..."
"Chắc là cái gì? Tổng giám đốc tiền nhiệm của Thịnh Thế, chuyện của họ, chắc chắn vô cùng khoa trương. Tôi nghe nói, cũng vì người phụ nữ này tổng giám đốc Thịnh Thế tiền nhiệm mới bị đuổi khỏi Thịnh Thế. Mà Tiêu Thị này chính là người phụ nữ đó."
Nhất thời, các phóng viên thì thầm với nhau, Tiêu Mộc Diên bị đồn thành một kẻ bất tài, người phụ nữ dựa vào đàn ông mà thăng tiến. Nhưng cũng có người hơi tò mò về tướng mạo của Tiêu Mộc Diên.
Dù sao, có thể khiến tổng giám đốc một tập đoàn mê như điếu đổ, chắc chắn không phải người phụ nữ xấu.
Hôm nay, Tiêu Mộc Diên ăn mặc như tinh anh thành thục của thành phố. Cô mặc trang phục công sở đen trắng cắt may vừa vặn, mái tóc đen dài búi lại, thể hiện rõ sự dịu dàng của phái nữ, cả người tỏa ra hơi thở ấm áp.
Tại cửa ra vào, nghe thấy những lời đồn này, cô không nhịn được cười.
"Chị dâu, chị xem những kẻ không hiểu biết này, em muốn đi dạy dỗ họ một chút." Thịnh Thảo An đứng bên cạnh, vốn đang nói chuyện vui vẻ với Tiêu Mộc Diên, nhưng nghe thấy những người này nói chuyện, cô tức muốn chết.
Nhưng Thịnh Thảo An còn chưa đi thì đã bị Lâm Linh phía sau kéo lại: "Thảo An, em tỉnh táo lại một chút, nếu em đi ra ngoài như vậy, em chỉ có thể mang đến phiền phức cho Diên Diên thôi."
"Nhưng chị nghe đấy, họ là phóng viên phải không, nhưng kết quả, lời nói giống như viết tiểu thuyết..." Thịnh Thảo An vốn là người hay xúc động, nhưng thấy Lâm Linh bên cạnh luôn khuyên mình tỉnh táo, cô cũng đã thỏa hiệp.
Dù sao Lâm Linh nói không sai, nếu như cô tùy tiện đi lên, tất nhiên chỉ mang tới tiếng xấu cho Tiêu Mộc Diên.
"Được rồi, dù sao chỉ cần họ hiểu chị dâu em, thì chắc chắn sẽ bị sức hấp dẫn của chị dâu khuất phục." Thịnh Thảo An dựa vào vai Tiêu Mộc Diên nói, kiêu ngạo hất cằm lên.
Tiêu Mộc Diên nhìn cô bé đáng yêu bên cạnh. Thật ra nghe người ta bảo vệ mình, cô cũng rất vui vẻ: "Cám ơn sự khích lệ của em, chị nhất định sẽ cố gắng."
"Chao ôi, chị dâu thật khách sáo. Bây giờ em cũng xem như là em gái chị đúng hay không?" Thịnh Thảo An hỏi.
Tiêu Mộc Diên nín cười gật đầu. Gần đây, hình như Thịnh Thảo An càng ngày càng vui vẻ. Không, hình như cô ấy vốn nói chuyện thẳng thắn.
"Tổng giám đốc, sắp đến lúc chị lên sân khấu rồi." Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Mộng Huyên tới thông báo cho Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, cười vui vẻ, sau đó lập tức xoay người chuẩn bị đi lên sân khấu.
Thật ra, Thịnh Thảo An vẫn lo lắng, cô hỏi: "Chị dâu, nếu không thì gọi anh ấy đến, để anh ấy lên cùng chị cũng được."
Khi Thịnh Thảo An nói những lời này thì Tiêu Mộc Diên đã lên sân khấu rồi, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi tại chỗ. Tiêu Mộc Diên lên sân khấu, giống như mồi câu rơi vào ao cá, lập tức bị các loại quái thú bao vây.
Thịnh Thảo An lại xỉa xói: "Anh, bình thường thấy hình như anh rất chiều chị dâu, sao đến thời khắc mấu chốt thì chẩng thấy tăm hơi đâu. Chị dâu yếu đuối như vậy, có thể đánh thắng được bầy quái thú kia sao?"
Không nhận phỏng vấn không biết, có một số vấn đề nhà báo hỏi cô đều muốn cướp máy quay và đập bẹp họ.
"Nếu như là cô ấy thì có thể." Sau khi nghe thấy âm thanh, Thịnh Thảo An quay đầu thì đã thấy khuôn mặt đẹp trai của anh trai mình, cô lập tức cau mày: "Anh quên hành trình hôm nay của chị dâu sao? Muộn như vậy, anh cũng không nhìn thấy ánh mắt đám phóng viên kia, chẳng lẽ anh không sợ đám người này bắt nạt chị dâu sao?"
Nhưng nhìn tình hình buổi trình diễn thời trang, Thịnh Trình Việt rất có lòng tin, anh vẫn nói: "Nếu như là cô ấy."
Thịnh Thảo An cảm thấy không hiểu lắm, Thịnh Trình Việt tỏ ra sâu sắc cái gì, khi tiếp tục quan sát tình hình buổi trình diễn thời trang, cô thấy Tiêu Mộc Diên đã ngồi đoan trang trên sân khấu, cười dịu dàng. Mặc đám người phía dưới điên cuồng thế nào, cô vẫn không hề động đậy.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, nhân viên công tác của Tiêu Thị ra dấu tay "OK" với Tiêu Mộc Diên.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Tiêu Mộc Diên, họ mới tuyên bố với phóng viên bên ngoài có thể bắt đầu phỏng vấn.
"Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Mộc Diên."