Mục lục
Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 567: CÓ HƠI KHÁC THƯỜNG




CHƯƠNG 567: CÓ HƠI KHÁC THƯỜNG
“Nếu em đếm đến ba mà anh còn chưa buông em ra, sau này em không để ý đến anh nữa.” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể xuất ra một đòn sát thủ như thế.
Thịnh Trình Việt nghe thấy thế liền nhanh chóng buông lỏng tay Tiêu Mộc Diên.
Lúc này, Tiêu Mộc Diên mới nở nụ cười thỏa mãn.
Không nghĩ tới anh lại nghe lời như thế.
Lúc Tiêu Mộc Diên đi đến cửa, Thịnh Trình Việt chỉ dùng thời gian mấy giây để nhanh chóng mặc xong quần áo, hơn nữa con nghiêm túc đứng bên cạnh cô, mang theo vẻ mặt thấy chết không sợ, nói.
“Vợ ơi, anh sẽ giúp em chuẩn bị bữa sáng cho các con.”
Tiêu Mộc Diên không nói gì, hai người chuẩn bị mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nào ngờ, lúc hai người vừa mới mở cửa phòng ra liền nhìn thấy trước mắt xuất hiện ba đứa nhỏ đáng yêu.
“Sao các con lại đứng ở đây?” Tiêu Mộc Diên cảm thấy kỳ lạ, sáng sớm bọn nhỏ đã đến đây, chẳng lẽ mấy đứa nhỏ nghĩ cô và Thịnh Trình Việt sẽ bỏ trốn sao?
“Mẹ ơi, chúng con lo lắng cho mẹ.” Nguyệt Nguyệt không do dự nói.
“Ồ? Các con lo lắng chuyện gì? Không phải bây giờ mẹ đang đứng ở trước mặt các con sao? Các con còn lo lắng chuyện gì nữa?” Tiêu Mộc Diên nói xong, cô dùng tay xoa đầu Nguyệt Nguyệt.
“Bởi vì anh nói đêm qua mẹ kêu rất to, con nghĩ có phải ba lại bắt nạt mẹ rồi không? Hơn nữa…” Nguyệt Nguyệt đang nói thì bị Viễn Đan dùng tay che miệng lại.
Đêm qua cô kêu rất to?
Trong đầu Tiêu Mộc Diên còn đang suy nghĩ mấy chữ này, bỗng nhiên cô nghĩ đến chuyện mình và Thịnh Trình Việt đã làm đêm qua, mặt cô đỏ bừng.
Hiệu quả cách âm của căn phòng kia kém như thế sao? Đêm qua bọn họ gây ra tiếng động gì đều bị các con nghe thấy ư? Thật quá mất mặt.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Mộc Diên không biết giải thích như thế nào.
“Có lẽ Nguyệt Nguyệt còn chưa tỉnh ngủ, cho nên bây giờ em ấy đang nói mơ.” Viễn Đan cười hì hì.
Tiêu Mộc Diên nhìn mấy đứa nhỏ đang đứng trước mặt cô, làm sao cô lại có cảm giác, bọn nhỏ đang giấu diếm cô chuyện gì đó, cô cúi người, nói: “Các con nói cho mẹ biết, sao các con lại xuất hiện ở đây sớm như vậy?”
“Bởi vì khoảng thời gian gần đây chúng con không nhìn thấy mẹ, cho nên chúng con đều rất nhớ mẹ.” Thịnh Tuấn Hạo nói.
Viễn Đan vẫn dùng tay che miệng Nguyệt Nguyệt, không cho cô bé có cơ hội nói chuyện.
“Mẹ hứa với các con, về sau sẽ không xảy ra chuyện tương tự như thế này nữa, mẹ sẽ không chơi trò mất tích, các con không cần lo lắng về chuyện này.” Tiêu Mộc Diên cảm thấy hai ngày nay cô không ở nhà, có lẽ bọn nhỏ đã rất lo lắng cho cô, cô thật đúng là không xứng đáng làm mẹ.
“Chúng con biết ba mẹ đều bận rộn, nhưng chúng con hy vọng, nếu như có chuyện gì, ba mẹ có thể nói cho chúng con biết, nếu không, chúng con sẽ luôn cảm thấy lo lắng.” Giọng điệu nói chuyện nghiêm túc của Viễn Đan khiến cho Tiêu Mộc Diên thiếu chút nữa đã coi người trước mắt cô là Thịnh Trình Việt.
Thì ra bọn nhỏ để ý đến việc này.
Thịnh Trình Việt đứng ở bên cạnh, anh dùng giọng điệu trầm thấp để nói: “Chuyện ngày hôm qua là lỗi của ba, ba không nên nổi giận với các con. Trước đó đều là do ba không tốt, thiếu chút nữa đã đánh mất mẹ các con, ba hứa sau này ba sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cho mẹ của các con.”
Sau khi nói xong, Thịnh Trình Việt ôm ấy bả vai Tiêu Mộc Diên.
Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên không hiểu.
Lúc này, Thịnh Trình Việt trịnh trọng nói xin lỗi, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Hơn nữa, anh nói anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô là cái quỷ gì?
“Ba, ba nói được thì phải làm được nhé!” Thịnh Tuấn Hạo cẩn thận gật đầu với Thịnh Trình Việt.
“Các con đã lớn rồi, đừng để cho ba mẹ lo lắng nữa.” Thịnh Trình Việt ý tứ sâu xa nói với bọn nhỏ.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy chuyện này càng lúc càng trở nên kỳ lạ, làm sao Thịnh Trình Việt nói giống như đang bàn giao hậu sự vậy?
“Được rồi, bây giờ các con nên về phòng, đừng làm hỏng thế giới riêng hai người của ba mẹ.” Sau khi Thịnh Trình Việt nói xong liền nắmtay Tiêu Mộc Diên, ra hiệu cho bọn nhỏ mau rời đi.
Bọn nhỏ dĩ nhiên hiểu ý của Thịnh Trình Việt.
“Chúng con muốn ôm mẹ!”
Sau đó ánh mắt của bọn nhỏ nhìn chằm chằm Thịnh Trình Việt, Thịnh Trình Việt khẽ gật đầu, ra hiệu mình đồng ý. Lúc này mấy đứa nhỏ mới nhào đến ôm Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên hơi hoang mang, làm sao cô lại có cảm giác, bọn nhỏ và Thịnh Trình Việt đều có gì đó khác thường?
“Có phải các con giấu diếm mẹ chuyện gì không?” Tiêu Mộc Diên không nhịn được, hỏi lại một lần nữa.
Nhưng bọn nhỏ đều lắc đầu, sau đó dưới ánh mắt ra lệnh của Thịnh Trình Việt liền chạy nhanh xuống lầu như mấy tên trộm, chẳng qua trong lúc đi xuống lầu, bọn nhỏ vẫn lưu luyến không rời, quay đầu liếc thoáng qua cô.
“Rốt cuộc bọn nhỏ làm sao thế anh?” Tiêu Mộc Diên chỉ có thể quay đầu hỏi Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt làm động tác nhún vai với cô, ra hiệu chuyện này không liên quan gì đến anh.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy bất đắc dĩ, cô đang muốn tiếp tục lên tiếng thì Thịnh Trình Việt vỗ vai cô, để cho cô nhìn sang phía bên phải.
Cô nhìn sang bên phải liền thấy Lưu Mỹ.
Dáng vẻ của Lưu Mỹ giống như muốn nói lại thôi, hiển nhiên, bà kiêng dè Thịnh Trình Việt đang đứng bên cạnh cô.
Tiêu Mộc Diên nói với Thịnh Trình Việt: “Anh…”
Nào ngờ cô mới nói được một chữ, Thịnh Trình Việt đã lên tiếng trước: “Xem ra bà ngoại có chuyện muốn nói với em, anh xuống lầu chờ em.”
Sau khi nói xong, Thịnh Trình Việt đi xuống dưới lầu.
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại Tiêu Mộc Diên và Lưu Mỹ.
Hôm qua trở về có hơi vội vàng, Tiêu Mộc Diên quên hỏi tình hình của Lưu Mỹ.
“Bà ơi, rốt cuộc bà đã đi đâu thế? Cháu…” Tiêu Mộc Diên mới nói được một nửa, Lưu Mỹ đã cắt ngang lời cô.
“Diên Diên à, bà có lỗi với cháu.”Vẻ mặt Lưu Mỹ áy náy nói.
Vẻ mặt Tiêu Mộc Diên mờ mịt: “Bà ơi, sao bà lại xin lỗi cháu? Là cháu không chăm sóc tốt cho bà, còn làm phiền bà phải chăm sóc con cho cháu, người nên nói xin lỗi phải là cháu mới đúng.”
“Diên Diên à, bởi vì bà mà cháu mới bị những kẻ xấu bắt đi, bà đã biết tất cả, nếu không vì bà, làm sao cháu có thể…”
Nói đến đây, giọng nói của Lưu Mỹ trở nên nghẹn ngào.
Nhìn thấy bộ dáng của Lưu Mỹ giống như sắp khóc, Tiêu Mộc Diên trở nên bối rối: “Bà ơi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao bà lại nói với cháu như thế?”
“Diên Diên, bà chỉ muốn nói một câu xin lỗi với cháu.” Lưu Mỹ nghẹn ngào nói, bà liếc thoáng qua Tiêu Mộc Diên rồi quay người rời đi.
Tiêu Mộc Diên cảm thấy hôm nay người trong nhà đều rất khác thường, bọn họ gặp phải chuyện gì sao?
Lúc cô đi xuống lầu, cô nhìn thấy Thịnh Trình Việt.
“Trình Việt, em cảm thấy bọn nhỏ và bà ngoại đều trở nên rất kỳ lạ, rốt cuộc bọn họ làm sao thế?” Tiêu Mộc Diên lo lắng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK