CHƯƠNG 277: CÔ ẤY ĐƯỢC NUÔI Ở BÊN NGOÀI
Thịnh Trình Việt nghe thấy câu này sắc mặt liền cứng đơ, Tiêu Mộc Diên cũng biết như thế này sẽ rất ngượng.
Cô mỉm cười, đắp chăn lên người nói: “Xin lỗi, tôi không kiềm chế được bản thân, ngủ đi.” Nói xong, quay người không thèm quan tâm Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt không hiểu sao, không biết mình nào có làm cho cô không vui ở chỗ nào. Anh nằm cạnh Tiêu Mộc Diên, cánh tay ôm chặt lấy cô.
Hai người im lặng rất lâu, lúc Thịnh Trình Việt muốn nói gì đó với Tiêu Mộc Diên thì lại nghe thấy tiếng thở đều đặn bên cạnh.
Thịnh Trình Việt than một tiếng, ôm chặt lấy Tiêu Mộc Diên, hôn lên trán cô một cái, cũng nhắm mắt luôn.
Dạo này bận không thở ra hơi, đợi qua đoạn thời gian này chắc sẽ tốt thôi.
Tiêu Mộc Diên nghe thấy tiếng thở từ đằng sau liền mở mắt, cô nhìn khoảng không tối tăm, không hiểu sao có cảm giác ngột ngạt, khó thở.
Cô nhẹ nhàng nhấc canh tay của Thịnh Trình Việt đang đặt trên người mình, vừa mới dịch ra một chút, Thịnh Trình Việt lại ôm càng chặt.
Tay Thịnh Trình Việt đặt trên đầu cô, mặt ở cổ cô: “Diên Diên, đừng rời xa anh.”
Người Tiêu Mộc Diên run lên, cuối cùng vẫn không đẩy được anh ra. Cô nghiêng người, tay xoa nhẹ lên mặt của Thịnh Trình Việt, dường như trong bóng tối cô vẫn có thể nhìn rõ dung nhan của anh.
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, mặt lại không thể hiện ra một chút nào.
Tiêu Mộc Diên từng cho rằng, đây chính là dấu mốc của sự trưởng thành. Bây giờ cô đã làm vợ của người ta rồi, là người mẹ của ba đứa con, không, bốn đứa rồi, nhưng vẫn cảm thấy nếu cô không chịu nói gì thì cô có chút ấm ức. Tất nhiên, cô vẫn không nói gì cả. Cô nhắm mắt, tự rúc mình vào lòng Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt đương nhiên là chưa ngủ, lúc cô rúc vào lòng mình rồi, anh mới thật sự an tâm.
Ngày hôm sau, lúc Tiêu Mộc Diên tỉnh dậy, trong phòng chỉ còn lại mình cô. Cô sờ ga giường bên cạnh, đã không còn hơi ấm nữa. Cô biết, Thịnh Trình Việt lại đi làm rồi.
Cô biết từ khi mình có thai chưa từng đến công ty, cũng không biết Thịnh Trình Việt dạo này rốt cuộc bận chuyện gì.
“Cô chủ, chào buổi sáng!”
Người giúp việc thấy Tiêu Mộc Diên tỉnh lại liền chạy đến chào hỏi.
Tiêu Mộc Diên gật đầu, sau khi ăn sáng, lại lên ban công phơi nắng, lối sống vô vị như thế này, đã trở thành thói quen hàng ngày của cô.
“Cô chủ, hôm nay có cần ra ngoài đi dạo không?”
Thấy dáng vẻ Tiêu Mộc Diên rầu rĩ, người giúp việc hỏi. Hình như đến cô ta cũng cảm nhận được, cô chủ không được vui cho lắm.
Lúc mới đầu cô ta tưởng tính cách cô chủ hơi ơ thờ, nên mới không bộc lộ gì. Nhưng mãi sau này, cô ta mới ngầm cảm thấy có chút bất thường.
Vẻ mặt như của Tiêu Mộc Diên lúc này, cô ta chưa từng thấy qua trên người con gái khác, nhưng những cô gái đó đều là được người ở ngoài bao nuôi...
Họ mang thai, chờ đàn ông đã có gia đình theo đuổi, chờ đàn ông rũ sạch quan hệ với vợ cả trong nhà để có thể cưới họ làm vợ. Nhưng, những người như vậy đều sống trong vọng tưởng mà thôi. Những người đàn ông đó sẽ chỉ giữ lại đứa con trong bụng của người phụ nữ.
Thấy vẻ mặt của Tiêu Mộc Diên người giúp việc thấy giống vẻ mặt của họ như đúc.......hơn nữa cậu chủ thường đi sớm về muộn, mặc dù tối nào cũng trở về, nhưng giờ giấc thì thực sự rất muộn.
Bọn nhỏ tuy gọi cô chủ là mẹ, nhưng có lúc cũng tỏ vẻ kiêu ngạo.....đột nhiên, trong lòng cô nhận ra được một vài chuyện.
Nhưng đã quen với sóng gió, cho dù gặp phải chuyện như thế này cô cũng không có gì bất ngờ, ngược lại cô cảm thấy đồng tình với những người phụ nữ này.
“Cô chủ, tâm trạng phải vui lên, đứa con trong bụng mới vui được.”
“Cô chủ, ăn thêm ít hoa quả đi.”
........
Đối mặt với người giúp việc bỗng nhiên trở nên ân cần này Tiêu Mộc Diên vẫn có chút không quen, nhưng không thể không nói, trong thời gian này có cảm giác được người khác tôn trọng, cũng làm cho tâm trạng của cô tốt lên không ít.
Tiêu Mộc Diên dạo này hình thành một thói quen, sau trưa phải đi dạo, thường là 3 giờ ra ngoài, 6-7 giờ trở về.
Cô thường ngồi trên ghế dài ở công viên, như thế này thời gian sẽ tự trôi.
Còn bọn nhỏ vừa về đã quen với việc trong nhà không có người lớn.
Thịnh Trình Việt dạo này bận tới mức sứt đầu mẻ trán, ông thương nhân ngoại quốc kia rất khó nhằn, anh rất chán rồi. Bọn họ cũng không phải vì bất đồng ngôn ngữ, tại sao ông kia lại như lại không nghe hiểu lời anh nói?
“Tổng giám đốc, ngoài kia có tiểu thư Tô nói rằng có chuyện muốn tìm anh.”
Mộng Huyên gõ cửa phòng làm việc của Thịnh Trình Việt.
Thịnh Trình Việt vùi đầu trong đống tài liệu, nghe thấy lời Mộng Huyên nói đáy lòng cũng có chút chìm xuống. Anh không ngẩng đầu, trả lời: “Không gặp.”
Mộng Huyên đã biết Thịnh Trình Việt sẽ hành động như vậy, liền lăp lại lời anh cho tiểu thư Tô ở dưới tầng nghe.
Tô Anh vừa nghe lời này liền tức giận: “Chị thư ký, chị chắc chắn anh ấy trả lời hai chữ này chứ?”
Mộng Huyên gật đầu, cũng không biết sau đó đại tiểu thư này sẽ làm to chuyện như thế nào .
Ai ngờ rằng......Tô Anh đột nhiên vui vẻ nhảy cẫng lên: “Không ngờ cô mới chỉ nói tiểu thư Tô, anh ấy đã nhớ đến tôi rồi! Điều này chứng minh trong lòng anh ấy có tôi, nếu không người họ Tô nhiều như vậy, anh ấy sao lại nhớ ra tôi được?”
Nghe đại tiểu thư này phân tích, Mộng Huyên chỉ cảm thấy không đỡ nổi. Cô muốn nói cô tiểu thư này nghĩ nhiều quá rồi, nhưng cô chỉ có thể mỉm cười.
Tô Anh ở bên cạnh liến thoắng một hồi, sau đó nhìn thấy Mộng Huyên đơ ra không nói gì bỗng yên lặng trở lại.
“Cô thư ký, cô nói với anh ấy, tôi đến tìm anh ấy do có chuyện liên quan đến Mike.”
Mike chính là cái tên mà Thịnh Trình Việt dạo này phải đau đầu, Mộng Huyên cũng biết.
Nhưng.......
“Tổng giám đốc nói rồi, anh ấy không muốn gặp chị.”
“....” mặt cười của Tô Anh bỗng cứng lại, sau đó dần dần rũ xuống: “Cô có nhầm hay không? Tôi đến đây, thật sự là muốn bàn bạc với anh ấy chuyện liên quan đến Mike, tôi có cách, để Mike dễ dàng ký vào bản hợp đồng này.”
Mộng Huyên khó xử trả lời: “Ngại quá, tổng giám đốc nói rồi, sau này, cấm tiểu thư Tô bước chân vào cửa của Thịnh Thị.”
Tô Anh đương nhiên không đồng ý, cô ta nói: “Tôi cần tự mình nói với anh ấy.” Sau đó chạy nhanh đến cửa thang máy, nhưng thang máy vẫn chưa lên đến nơi, cô ta bị bảo vệ kéo ra ngoài.
Mộng Huyên nhìn thấy mọi việc, trở về phòng làm việc nhìn Thịnh Trình Việt, không biết nói như thế nào.
“Nhìn tôi như thế này, là bởi vì cô phát hiện sức hấp dẫn cuả ông chủ cô quá lớn đúng không?” Thịnh Trình Việt ngẩng đầu, nhìn Mộng Huyên.
Mộng Huyên đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thịnh Trình Việt, trong lòng run rẩy. Cô vội vàng lắc đầu, hỏi: “Tổng giám đốc, chúng ta làm như thế này liệu có nhẫn tâm quá không, dù sao tiểu thư Tô cũng là con gái, như thế này sẽ cảm thấy rất mất mặt.” Hơn nữa, cô còn nghe nói, bố của Thịnh Trình Việt không thích Tiêu Mộc Diên, còn có ý gọi tiểu thư Tô làm con dâu mới của ông ấy.
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!