CHƯƠNG 386: CÓ NGƯỜI KHẢ NGHI.
Đột nhiên, Tiêu Mộc Diên trợn to hai mắt, cô lặng lẽ nuốt nước miếng, cũng xoa xoa đôi mắt, cũng may khi mở mắt ra lần nữa, bóng người kia đã biến mất không thấy đâu.
Tiêu Mộc Diên không muốn gì nữa, chỉ bước nhanh hơn đến phòng của mình, nghĩ rằng chắc thấy được Thịnh Trình Việt thì sẽ không sợ như vậy, nếu không cô luôn cảm thấy trong lòng mình nổi da gà.
Phòng của cô ở tầng trên của bọn nhỏ, nghĩa là nếu về phòng thì chắc chắn phải đi qua cầu thang.
Cũng không biết có phải trong lòng quá lo lắng hay không mà cô lại cảm thấy có tiếng gì đó vang lên ở cầu thang. Hình như có người theo sau lưng cô.
Tiêu Mộc Diên vẫn bước đi thật nhanh, khi đến cửa, cô hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi cô mở cửa phòng ra, chỉ thấy đèn trong phòng chợt lóe một cái.
"Aaaa!" Tiêu Mộc Diên không thể kìm nén hét lên.
"Sao vậy?" Thịnh Trình Việt lao ra từ phòng vệ sinh, khi tới cửa lại phát hiện Tiêu Mộc Diên ngã ngồi xuống đất. Anh vội vàng đỡ Tiêu Mộc Diên dậy, rất lo lắng hỏi: "Có phải là đau bụng hay không?"
Bởi vì quá sợ hãi, bụng Tiêu Mộc Diên cũng có đau nhức, nhưng sau khi nhìn thấy Thịnh Trình Việt, nhịp tim tăng nhanh bỗng dần chậm lại, theo bản năng cô ôm Thịnh Trình Việt, lắc đầu nói: "Hình như em vừa thấy có người khả nghi trong nhà chúng ta."
"Người khả nghi?" Thịnh Trình Việt cau mày theo bản năng, rõ ràng không quá hiểu lời Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên gật đầu nói: "Là có người rất khả nghi, lúc em vừa từ cửa phòng Viễn Đan đi ra, luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình."
Thịnh Trình Việt nghĩ rằng có phải dạo này Tiêu Mộc Diên xem phim quá nhiều hay cho nên sinh ra ảo giác gì không? Nhưng dù sao giờ phút này cô thật sự sợ hãi, Thịnh Trình Việt lập tức ôm lấy cô gái này, anh nói: "Không sao, anh ở đây, chắc chắn anh sẽ bảo vệ em."
Tiêu Mộc Diên chỉ ôm Thịnh Trình Việt, không thể nói được gì.
Thịnh Trình Việt cũng vậy, Tiêu Mộc Diên vẫn cảm thấy mình xuất hiện ảo giác nên cũng không nghĩ nhiều, dù sao trong một khoảng thời gian sau đó cô cũng không như vậy.
Mà cho đến giờ Tiêu Mộc Diên cũng chưa từng thấy bóng người kia. Cho đến một ngày nào đó, cô thấy tủ lạnh trống không. Cô hỏi dì Lưu: "Hôm nay cũng không mua thức ăn à?"
Dì Lưu lắc đầu: “Không phải! Rõ ràng tôi đã chứa đầy đồ vào tủ lạnh."
"Vậy chính dì xem một chút đi." Tiêu Mộc Diên mở tủ lạnh ra cho dì Lưu tự xem.
Dì Lưu nhìn tủ lạnh trống không cũng giật mình, bà lập tức giải thích với Tiêu Mộc Diên: "Bà chủ, tôi thật sự chưa đầy tủ lạnh rồi, không tin cô xem ở đây còn một ít hóa đơn này." Bà nói xong lấy ra một đống hóa nhỏ từ trong tạp dề.
Tiêu Mộc Diên nhìn những hóa đơn này cũng không giống như được làm giả, hơn nữa cô cũng tin tưởng nhân phẩm của dì Lưu. Tin tưởng là bà sẽ không làm loại chuyện như nuốt tiền cơm.
"Vậy tại sao tủ lạnh lại trống chứ?" Tiêu Mộc Diên suy nghĩ.
Lúc này, dì Lưu lại thấy trong phòng bếp có một mâm thức ăn. Mà trong thùng rác cũng một ít nguyên liệu đã chế biến hỏng. . .
"Bà chủ, vừa rồi cô đang làm gì?" Dì Lưu hỏi.
Tiêu Mộc Diên suy nghĩ một chút: “Tôi vừa. . ." Cô lại không nhớ nổi mình vừa ở đâu.
"Bà chủ, cô xem kỹ mấy thứ này có phải mình nấu không?" Dì Lưu chỉ những thức ăn kia và hỏi Tiêu Mộc Diên.
Tiêu Mộc Diên lắc đầu, nói: "Tôi chưa từng làm."
Dì Lưu khó hiểu nhìn Tiêu Mộc Diên, nhớ tới ngày đó cũng bộ dáng thế này, chẳng lẽ trí nhớ của bà chủ không tốt?
Dì Lưu nghĩ như vậy nên cũng không so đo thêm với Tiêu Mộc Diên. Bà nói: "Bà chủ, hay là cô đi nghỉ trước đi, bây giờ vẫn còn sớm, tôi còn có thể đi mua một ít thức ăn về."
Tiêu Mộc Diên gật đầu, cô trở về phòng tiếp tục sáng tác mấy bản vẽ kia. Thời gian gần đây luôn qua rất nhanh, vốn vẫn đang mong đợi người một nhà có thể cùng nhau đi chơi lại bởi vì trường học nói muốn học thêm một thời gian nên bây giờ mấy đứa bé đều ở trong trường.
Mà Thịnh Trình Việt vẫn làm việc trong công ty cả ngày, Tiêu Mộc Diên cũng chỉ có thể nhàm chán trò chuyện với đứa bé trong bụng, không thì chính mình vẽ chút gì.
Cô cầm bút chì vẽ lung tung trên giấy, bỗng đầu nhọn bút chì đâm vào đầu ngón tay cô làm cô không nhịn được phải kêu đau.
"Em Diên Diên, bây giờ chỉ có một mình em ở nhà à?"
Đột nhiên, sau lưng cô vang lên giọng nói một người đàn ông, hình như là giọng Thịnh Trình Việt.
"Sao anh về sớm vậy? Không phải vẫn chưa tan ca..." Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa xoay người, khi nhìn thấy người trước mặt, đôi mắt cô đột nhiên trừng rất lớn, cô lập tức đứng thẳng người, hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Trước mặt là một người đàn ông cao to, bề ngoài lôi thôi khiến người nhìn cảm thấy chán ghét.
"Bà Thịnh, chẳng lẽ bà cảm thấy tôi là tổng giám đốc Thịnh à?" Hắn ta dùng giọng nói giống Thịnh Trình Việt để nói chuyện làm Tiêu Mộc Diên hơi ngạc nhiên.
Lúc này Tiêu Mộc Diên còn muốn nói điều gì, đột nhiên cảm giác ánh mắt trở nên mơ hồ, ngay sau đó cô cảm thấy hai chân cũng mềm nhũn rỗi ngã ra đất.
"Hay là mang người phụ nữ này đi?" Người đàn ông hỏi.
"Không cần, trông cái bụng bự của cô ta cũng biết cô ta không nhẹ, chúng ta chỉ cần đạt được mục đích của mình là được rồi." Tiếp lời là một giọng nữ.
"Vừa nãy cô ta đã thấy mặt tôi. Nếu như cô ta nói với người khác đã thấy tôi vào đây thì không phải tôi chết chắc rồi à?"
"Tôi nói không sao thì không sao hết." Người phụ nữ trả lời.
Sau đó, hình như trong chốc lát Tiêu Mộc Diên nghe được tiếng bước chân đi xa, chắc bọn họ đã đi xa. Tiếp theo ý thức của Tiêu Mộc Diên cũng hôn mê, cô nặng nề ngủ.
Khi Tiêu Mộc Diên tỉnh lại lần nữa đã thấy mình ở trong bệnh viện, bên cạnh có rất nhiều người vây quanh cô.
"Vợ, em có cảm thấy khỏe hơn chút nào không?"
Thấy Tiêu Mộc Diên tỉnh lại, Thịnh Trình Việt bước nhanh đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô.
Tiêu Mộc Diên vừa mở mắt, trước hết nhìn thấy khuôn mặt đầy râu của Thịnh Trình Việt, mặc dù có vẻ hơi lôi thôi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.
Tiêu Mộc Diên lại nhìn xung quanh, cô cau mày: “Em đang ở đâu thế này?"
Thịnh Trình Việt nói: “Bây giờ em đang ở trong bệnh viện, em có chứng hạ đường huyết từ bao giờ thế?"
"Em có chứng hạ đường huyết?" Tiêu Mộc Diên hỏi, sao bản thân cô không biết?
"Xem ra là anh quan tâm em chưa đủ."
Thịnh Trình Việt nói xong ôm Tiêu Mộc Diên vào trong ngực che chở. Sau lần trước Tiêu Mộc Diên bỏ đi, anh rất quan tâm đến gia đình, đặc biệt không muốn để cho công việc là chậm trễ mình quan tâm người nhà. Nhưng lần này anh lại không làm tròn trách nhiệm. . .
"Thịnh Trình Việt, không phải bây giờ em không có chuyện gì à? Anh có thể hơi buông em ra một chút."