Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161




Phố Ngọc Hà giật mình: "Vương phi?"



Tống trắc phi kéo cô ta ngồi xuống giường, lấy một chiếc khăn lụa lau nước mắt, khẽ nói: "Đương nhiên, dì con chỉ là trắc phi, vương gia còn có vương phi nữa. Việc trong phủ đều do vương phi cai quản, bố trí cho con khu sân nhà này, ta còn phải đi bẩm báo vương phi, con tưởng rằng dì con có thể làm chủ ở vương phủ này sao?"



"Vương phi khó tính vậy sao?" Phố Ngọc Hà sững người quên cả khóc.



"Nhà mẹ đẻ của vương phi mạnh hơn dì, vương gia cần dựa vào bà ta nhiều việc. Nha đầu ngốc ạ, nói nhiều như vậy với con con cũng không hiểu. Hai ngày nay vương phi tới Bạch Vân Tự, đợi bà ta về dì sẽ dẫn con đi bái kiến."



"Không, dì, con muốn đi, con không muốn ở lại vương phủ nữa." Phố Ngọc Hà lại khóc.



"Sao con lại nói vậy? Vừa tới sao đã đòi đi rồi? Tối ăn cơm không phải đã nói muốn ở lại chỗ của dì sao?" Tống trắc phi nhíu mày, "vừa nãy con nói vương gia không tốt, là vì vương gia sao?"



"Vâng! Ông ta, ông ta nói với con những điều rất kỳ quặc..."



Tống trắc phi xua tay, người bà ta dẫn tới liền kéo Hỉ Nhi ra ngoài, đóng cửa lại.



"Ngọc Hà." Tống trắc phi lúc này mới mỉm cười nhìn Phố Ngọc Hà, đưa tay vén lọn tóc dính trên má cô ta ra sau tai, sau đó lại xoa mặt cô ta nói: "Vương gia nói gì vậy? Có phải nói con rất giống tỷ tỷ? Có phải đã khen con xinh đẹp không?"



Phố Ngọc Hà trong lòng dấy lên một cảm giác quái dị, nhưng nhất thời cũng không biết là gì, chỉ đờ đẫn gật đầu.



"Vương gia còn muốn" giọng nói của Tống trắc phi rất nhẹ, "có được thân thể của con nữa có đúng không?"



Phố Ngọc Hà nhảy lên, lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn bà ta: "Dì, sao dì lại biết?"



"Sao ta lại biết? Vì khu nhà này chuẩn bị cho các mỹ nhân chuẩn bị tới hầu hạ vương gia, mấy ngày nữa mỹ nhân ở đây là đi hay là ở sẽ có kết luận. Hôm nay con mới vào ở, vội vàng đòi đi là không được đâu."



Phố Ngọc Hà kinh hãi: "Ý dì là sao?"



"Ý dì lẽ nào con còn không hiểu sao? Ngọc Hà, vương gia nhìn thấy gương mặt của con nhất định sẽ nói con giống với tỷ tỷ của ta đúng không? Năm xưa vương gia thích tỷ tỷ, thích vô cùng, nhưng ông ta không lấy được tỷ tỷ nhưng vì ta có vài phần giống với cô ta nên đã đòi lấy bằng được ta. Con không biết đâu, năm đó dì cũng có người mình thích rồi. Đương nhiên sau này ta cũng một lòng một dạ với vương gia, nhưng hai năm sau khi thành hôn, có một ngày ông ta đột nhiên về nói với ta, ông ta đã ngủ với tỷ tỷ rồi. Còn tỷ tỷ của ta, ngày hôm sau khi ta gặp cô ta, cô ta không hề tỏ ra đau lòng, vẫn là gương mặt xuân sắc. Con nói xem, có phải cô ta đã đợi ngày đó lâu lắm rồi không? Cướp phu quân của em gái, có phải cô ta cảm thấy vô cùng đắc ý không?"



Nói tới đây, Tống trắc phi vẫn mỉm cười dịu dàng, bà ta nhìn Phố Ngọc Hà, vẫy tay gọi cô ta: "Lại đây, Ngọc Hà, để dì nhìn kĩ con nào, vừa tới đã mê hoặc dượng, gương mặt này đẹp tới chừng nào."



Phố Ngọc Hà kinh hãi lắc đầu, chỉ cảm thấy cả thế giới này đều đã điên rồi, cô ta cũng điên rồi. Tại sao, tại sao dượng như vậy, dì cũng như vậy? Kẻ nào cũng điên cuồng.



Cô ta quay người chạy ra ngoài cửa: "Ta không điên cùng các người đâu, ta muốn rời khỏi đây, ta muốn rời khỏi đây! Trần công tử mau tới cứu ta!"



"Trầm công tử? Con nói Đế Quân Phá Vực Trầm Sát sao?" Tống trắc phi thấy cô ta kéo cửa nhưng vô ích, không có lệnh của bà ta, người hầu bên ngoài sao có thể để cô ta ra ngoài.



Phố Ngọc Hà sững người, quay người lại: "Cái gì mà Đế Quân Phá Vực?"



"Haha, cũng không trách con không biết, không phải Trần công tử, tên của hắn là Trầm Sát, Trầm trong Trầm Hương, Sát trong Sát khí, là Đế Quân Cửu Tiêu Điện của Phá Vực. Nếu như con còn không hiểu vậy thì dì sẽ nói một cách khác, Ngọc thái tử của Đông Thanh chúng ta khi ở trước mặt hắn cũng phải biết điều, nói vậy con hiểu chứ?"



Phố Ngọc Hà đờ người gật đầu, hiểu, sao lại không hiểu, nhưng chính vì hiểu rồi nên cả người mới cứng đơ.



Tống trắc phi nói: "Vốn dĩ với thân phận của con đâu có tư cách gì khiến hắn hộ tống dọc đường. Có điều cũng có một cơ hội, Ngọc Hà, hay là dì cho con một cơ hội."



"Cơ hội gì?" Phố Ngọc Hà không quá thông minh nhưng nghe Tống trắc phi nói vậy thì cũng đoán ra, ý của bà ta là Trần công tử không phải người thường, là Đế Quân của Phá Vực đúng không? Ngọc thái tử đứng trước Đế Quân Cửu Tiêu Điện cũng không dám làm cao!



Nhưng Phá Vực là nơi nào? Đế Quân, Hoàng đế? Mắt Phố Ngọc Hà phát sáng như hai vì sao. Cô ta đã được một vị hoàng đế đích thân hộ tống? Chả trách, chả trách khí thế của hắn kinh người tới vậy, chả trách thị vệ bên cạnh hắn cùng tuấn tú bất phàm như thế, chả trách hắn ra tay là thưởng kim diệp!



Nghĩ tới đây cô ta lại thấy bực bội, sớm biết vậy thì nhất quyết đi theo hắn có phải tốt không! Cái gì mà tới Kim Châu! Tới Kim Châu rồi mới phát hiện ra dượng, dì đều là những kẻ biến thái!



Còn cô ta thì bỏ lỡ một vị hoàng đế! Phố Ngọc Hà sắp khóc, cô ta chỉ hận thời gian không thể quay người lại, quay người lại cô ta nhất định sẽ đi theo họ, cho dù làm thị nữ cũng đồng ý! Không ngờ khi cô ta đang muốn làm thị nữ thì Tống trắc phi liền nói: "Hiện nay vương gia đang tìm kiếm đám người Trầm Sát khắp nơi, nếu như con có thể cứu được hắn, há chẳng phải sẽ có ơn với hắn? Tới khi đó con có thể nêu yêu cầu với hắn, nhưng với bản lĩnh của Trầm Sát, vương gia cũng không thể lấy mạng của hắn được, vì thế con không thể có ơn cứu mạng với hắn, chỉ có thể nói là góp sức giúp đỡ, nếu như con muốn làm phi tử của hắn e là khó, nhưng nói không chừng có thể làm tì thiếp."



Bà ta vừa dứt lời, Phố Ngọc Hà liền kêu lên: "Làm tì thiếp con cũng đồng ý!"



"Được, con đồng ý thì được! Nhưng việc này phải giấu vương gia, nếu như con vẫn còn khóc lóc gào thét thế này làm sao có thể giúp được Trầm Sát Đế Quân?"



"Con nhịn, thế nào con cũng nhịn được, dì, hãy chỉ con phải làm thế nào." Phố Ngọc Hà lập tức lau nước mắt, chủ động bước về phía bà ta, vốn dĩ Trầm Sát đã vô cùng cuốn hút cô ta, bây giờ biết được thân phận của hắn, Phố Ngọc Hà càng không thể nào chống đỡ được.



"Vậy khi vương gia về đây thì con có thể làm cho ông ta tới mai cũng không ra khỏi căn phòng này được không?" Tống trắc phi nghiêm mặt nói: "Bên cạnh vương gia có hai cao thủ võ công cao cường, không chỉ giỏi bùa chú mà còn hiểu về cổ độc, nếu Trầm Sát Đế Quân gặp phải hai người họ có lẽ sẽ không đến mức phải chết nhưng sẽ không thể rời đi được."



Phố Ngọc Hà sững người.



Việc này không phải vẫn cần cô ta trao thân cho Hòa Khánh Vương?



"Ngọc Hà, con hãy tự suy nghĩ đi, vương gia chắc sắp về rồi."



Lúc này, Trầm Sát và Lâu Thất trên nóc nhà dường như ngay lập tức cảm nhận được hai luồng khí tức cực mạnh đang bay về phía bên này, hai người đồng loạt giật mình nghĩ tới hai cao thủ giỏi bùa chú và am hiểu độc mà Tống trắc phi vừa nói ban nãy.



"Đi thôi."



Trầm Sát nắm lấy tay nàng, vụt rời đi không hề do dự.



Trời đã tờ mờ sáng, cổ độc trên người hắn sắp sửa phát tác, nếu như chỉ là tới tìm một viên Đông Hải Lệ Minh Châu, có Lâu Thất ở bên cạnh hắn sẽ không sao, nhưng nếu như gặp phải hai cao thủ tuyệt thế, hắn và Lâu Thất nếu không tách ra thì cũng khó có phần thắng.



Rời khỏi Hòa Khánh Vương phủ, Lâu Thất thở phào một hơi, vẻ mặt có phần nghiêm trọng: "Không ngờ một Hòa Khánh vương gia không mấy nổi bật không những có liên hệ mật thiết với Ngọc thái tử còn có hai cao thủ tuyệt thế giỏi bùa chú và cổ."



"Đâu chỉ có vậy, nàng không thấy động tĩnh đêm nay của thành Kim Châu sao, không có hàng nghìn binh mã thì đâu có thể làm được như vậy." Ánh mắt Trầm Sát sắc lạnh.



"Ý của chàng là Hòa Khánh Vương nuôi tư binh?"



"Xem ra đích thị là vậy."



"Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?" Lâu Thất nhíu mà nói: "Đông Thời Ngọc điều tra hành tung của chàng như vậy lẽ nào hắn ta đã không sợ Cửu Tiêu Điện nữa?"



"Bổn Đế Quân đợi hắn tới." Sắc mặt Trầm Sát lạnh lùng, nhưng hoàn toàn không thấy vẻ lo lắng.



"Có lẽ hắn đã có thỏa thuận với Bắc Thương." Lâu Thất nghĩ tới ả Bắc Phù Dung trong lòng lại có chút không ưa, nếu như Bắc Thương và Đông Thanh liên minh, còn Phá Vực Hoang Nguyên thì vẫn còn phân tranh, hoàn cảnh của Cửu Tiêu Điện đúng là rất gian nan, kèm thêm việc hắn có độc cổ trên người, mười lăm hàng tháng lại...



Tới nàng cũng cảm thấy hắn quá vất vả, vậy mà hắn vẫn bình tĩnh như vậy.



Trầm Sát đột nhiên quay người lại xoa đầu nàng: "Không sao!"



"Xem ra, Đông Hải Lệ Minh Châu vẫn phải tính kế lâu dài." Lâu Thất nhớ tới lời của Tống trắc phi ban nãy trong lòng lại không khỏi bực bội. Đám đàn bà này dù thông minh hay ngu ngốc thì cũng không kẻ nào chịu an phận, không biết có phải vì thế giới này quá phức tạp nên lòng người cũng trở nên phức tạp hay không?



Tống trắc phi kia cũng không biết đang mưu đồ điều gì, mặc dù nhìn có vẻ cũng có chút địa vị ở Hòa Khánh Vương phủ nhưng rõ ràng không cùng hội cùng thuyền với Hòa Khánh Vương, tại sao lại muốn gài ả Phố Ngọc Hà ngu ngốc tới bên cạnh Trầm Sát?



Nghĩ vậy nàng lại thấy quả nhiên ở bên cạnh Trầm Sát đúng là nhọc tâm nhọc sức, khác hoàn toàn so với cuộc sống thoái ẩn mà nàng đã lên kế hoạch trước đây, nàng không khỏi có ý chùn bước.



Lúc này nếu như Lâu Thất nói không có tình cảm với Trầm Sát là không thể nào, nhưng tính tình nàng vốn lạnh nhạt, mặc dù hai người từng trải qua sinh tử, cũng có tình cảm nhưng là người tới từ hiện đại, nàng vẫn mong muốn tự do hơn.



Trầm Sát dường như cảm nhận được tâm tư của nàng, gương mặt vốn đã lạnh lùng lại càng sa sầm xuống, hắn bất ngờ dừng bước nói với nàng: "Thất Thất, nàng không thoát được đâu."



Lâu Thất không ngờ những tâm tư nhì nhằng trong đầu nàng lại bị hắn đoán ra được, nàng ngay lập tức đứng sững tại chỗ, đợi thấy hắn bước vào sương phòng rồi nàng mới không kiềm chế được nữa, trợn ngược mắt bước vào theo.



Khi tia nắng ban mai chiếu xuống, cổ độc của Trầm Sát quả nhiên phát tác, hắn giật mình, cơ thể từ từ cứng đơ, lúc này mới phát hiện trong lòng không có Lâu Thất.



Cảm giác đau đớn quen thuộc ngay lập tức dâng trào, khiến hắn suýt nữa rên thành tiếng..



Lúc này, bên cạnh hắn có người ghé sát lại, cánh tay Lâu Thất chủ động ôm lấy eo hắn, còn mình thì gối đầu lên ngực hắn, cảm giác đau đớn kia lập tức nhanh chóng rút lui như thủy triều, cơ thể hắn cũng thả lỏng lại.



Trầm Sát lúc này mới phát hiện thì ra Lâu Thất không hề bỏ đi, chỉ là lúc trước ngủ nằm hơi cách xa hắn.



Lâu Thất thở phào, buổi sáng nàng thường ngủ rất say, không để ý mình đã rời xa vòng tay của hắn, vừa rồi trong lòng bất giác giật mình nên nàng mới tỉnh lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK