Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 508




Phu nhân mà Long Ngôn nói chính là Lâu Vân U



Thế nhưng lúc này Lâu Hoan Thiên phải đang ở bên Lâu gia mới đúng, sao có thể xảy ra chuyện gì?



"Xảy ra chuyện gì" Lâu Thất lo lắng, thế nhưng cũng không đến mức hoảng loạn. Dù sao thì cô cũng không có cảm tình gì với Lâu Vân U, hơn nữa thái độ của bà ta với cô cũng rất kỳ quái.



Long Ngôn đưa cho cô một tờ giấy.



Lâu Thất nhìn nét chữ trên đó, nhưng nhận ra không phải là nét chữ của Lâu Hoan Thiên.



Trên giấy viết hai câu



Phu nhân đi gặp một người bí mật ở Thông Thiên Nhai, tới ngày thứ hai thì mất tích. Thiếu chủ đi ra khỏi Lâu gia thì bị Lâu lão thái quan giữ lại, giam tại tông từ, chấp pháp đường gặp cường địch, không thể thoát ra.



Cô chau mày. Lâu Vân U đêm tối gặp người bí mất. Người bí mật đó là ai? Tại sao Lâu Hoan Thiên lại bị Lâu lão thái quân giam lại?



Cô cảm thấy có điều gì đó bbaaTrầm Sát ổn. Lâu Vân U bị làm sao thì cô không quan tâm, thế nhưng Lâu Hoan Thiên bị giam là điều cô lo lắng hơn cả.



Sau khi nghe những lời giải thích của Hiên Viên Ý, cô biết Lâu lão thái quân đã nắm hết mọi sự tình nên sẽ không thể coi Lâu Hoan Thiên như con cháu trong nhà được. Như thế Lâu Hoan Thiên chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.



"Muốn cứu hắn ư?" Trầm Sát quay đầu nhìn nội dung trên tờ giấy.



Lâu Thất chau mày: "Chàng vẫn còn thiếu hai loại dược dẫn nữa"



Trầm Sát lúc này mới bớt lo



Nói hắn ích kỷ cũng chẳng sai. Hắn thích người mà lúc nào cũng quan tâm tới hắn. Nếu như cô ấy không quan tâm tới dược dẫn giải độc mà chỉ nghĩ tới Lâu Hoan Thiên thì chắc chắn hắn sẽ không vui



Hắn đang định nói thì Trầm Hương hỏi: "Sát nhi, cháu thiếu dược dẫn gì"



Trầm Sát sầm mặt lại: "Đừng xưng hô với bổn Đế Quân như thế."



Trầm Hương lùi về cạnh phu quân: "Vậy a gọi cháu thế nào?"



Lâu Thất vốn lo lắng liền hỏi: "Tại sao trước đấy hoàng đế lại đặt tên cho Đế Quân là Trầm Sát?"



"Cái này thì ta biết" Trầm Hương trả lời: " Năm đó bát tự của cháu khá nặng, muốn dùng cái tên nghe nhẹ nhàng một chút để áp chế. Lúc đó từng hỏi quốc sư nên mới đặt cái tên này"



Vì thế, thị vệ và thị nữ đem hắn đi không dám đổi tên, vẫn dùng cái tên cũ.



Cô nhìn thấy Trầm Sát lúc này đang sầm mặt lại, quay sang nói với Trầm Hương: "Nhị thẩm cứ gọi Đế Quân là Trầm Sát đi."



"Gọi cô cô" Trầm Sát chỉnh cô.



"Rõ ràng là nhị thẩm của thiếp mà" Lâu Thất trừng mắt nhìn



Trầm Sát chau mày: "Xuất giá tòng phu". Đó là cô cô của hắn, phu nhân của hắn thì phải gọi giống như hắn gọi.



Mọi người nhìn hai người tranh cãi thế vừa thấy tò mò lại buồn cười. Chẳng phải đang thiếu dược dẫn hay sao mà vẫn còn ở đó tranh cãi với nhau được.



Hiên Viên Trọng Châu hắng giọng quay sang hỏi Lâu Thất: "Muội muội, nói cho sư huynh biết còn thiếu dược dẫn gì?"



"Cút" Trầm Sát bất ngờ cầm một cốc trà ném về phía hắn. Mặc dù là ném thế nhưng giống như là phóng mũi tên thì đúng hơn, trà trong cốc không hề bị văng ra. Hiên Viên Trọng Châu hơi cười, lấy một cái quạt ra chắn lại, cốc trà đậu trên quạt của hắn, không một giọt trà nào rơi ra ngoài.



Lâu Thất chẳng buồn quan tâm tới họi, nói với Trầm Hương: "Chúng cháu cần Hồng Tùng Trùng và Băng Ngư Cốt."



Hai thức này không biết phải tìm ở đâu. Mặc dù đã có thứ có thể thu hút Băng Ngư, thế nhưng chẳng biết tìm Băng Ngư ở chỗ nào.



Trầm Hương nhìn sang Hiên Viên Trọng Châu nói, "Châu nhi, cái Hồng Tùng Trùng này chẳng phải trước đây con đã từng gặp qua hay sao?"



Lâu Thất quay sang hỏi Hiên Viên Trọng Châu: "Ở đâu?"



"Muội muội, muội gọi ta một câu ca ca xem nào" Hiên Viên Trọng Châu vẫn cái thói cũ. Sau khi biết Lâu Thất là muội muội nên lúc nào cũng muốn trêu. Hắn biết rõ tính cách của Lâu Thất, đến ngay cả Trầm Sát cô ta cũng gọi một cách rất nghiêm túc. Không phải người thân cận thì cô ta sẽ chẳng dễ dàng chấp nhận. Bắt cô ta gọi một tiếng ca ca, quả thật là làm khó cô ta.



"Ca ca, huynh nói đi"



Hiên Viên Trọng Châu giật mình



"Thực ra nó cách là Lâu gia không quá xa. Nơi đó chính là Thông Thiên Nhai"



Nghe Thông Thiên Nhai ba từ, Lâu Thất lập tức quay sang nhìn tờ giấy.



Lâu Vân U gặp người bí mật trong đêm tại Thông Thiên Nhai, rồi sau đó mất tích. Bây giờ cô lại được biết ở Thông Thiên Nhai đó có Hồng Tùng Trùng. Chẳng phải là quá trùng hợp hay sao.



Hiên Viên Trọng Châu thấy biểu cảm của cô có gì đó khác lạ, rồi tiếp tục nói: "Thực ra ở đó có một dòng sông băng, nếu may mắn có thể sẽ gặp được băng Ngư ở đó."



Đúng là một thông tin giá trị.



Nói thế, có nghĩa Lâu Thất bắt buộc phải đi một chuyến. Nhìn sang Trầm Sát, đôi mắt hắn đang thâm trầm suy nghĩ, rồi nhìn vào mắt cô. Lâu Thất hơi run, rõ ràng ở bên hắn bao lâu rồi mà sao lúc này vẫn thấy ánh nhìn của hắn khiến cô bị mê hoặc như thế.



Tình ái đúng là thứ kỳ lạ.



Muốn tới Lâu gia, không phải muốn đi là đi. Bởi vì, thay vì nói là Lâu gia, chẳng bằng nói lần này họ phải tới đại lục Long Ngâm. Lâu gia và Kim gia ở vùng giao cắt với đại lục Long Ngâm, cách đây không hề gần.



Trước đây họ từng chuẩn bị tới đó và đã giao cho Nguyệt vệ chuẩn bị. Thế nhưng không ngờ phải đi sớm hơn dự liệu. Tuy nhiên bây giờ có cha con Hiên Viên Ý cùng với thần quỷ binh, lực lượng hùng mạnh nên cô không cảm thấy quá lo lắng.



Họ sẽ xuất phát sau ba ngày nữa.



Trầm Sát phụ trách việc đe dọa sứ thần các nước bởi sự uy mãnh của mình để chúng không còn có ý định tấn công Đại Thinh. Ưng phụ trách việc mở rộng biên cương, Tần Thúc Bảo thì cùng với vãi tướng lĩnh chiêu binh mãi mã, luyện tập thao trường.



Đại Thịnh chính là cơ nghiệp của họ nên không thể vứt bỏ được. Cho dù bên đại lục Long Ngâm như thế nào, dù là có cả một thiên hạ đang đợi chúng thì cũng chẳng bằng cùng nhau kề vai sát cánh xây dựng lên quốc gia này từ con số không.



Cha con Hiên Viên Ý phụ trách xây dựng chế độ quốc pháp. Lâu Thất trực tiếp yêu cầu Hiên Viên Trọng Châu vào trong hoàng đô. Trầm Sát cũng đã phong Vương cho hắn. Chuyện này bách quan trong triều đều vô cùng phấn khởi. Đế Quân của họ vốn cô độc không họ hàng thân thích, giờ thêm một Vương thì cũng là chuyện tốt.



Chỉ có điều bởi vì Trầm Sát không có ý định mở rộng hậu cung nên các tiểu thơ con nhà quan đều chú ý tới Hiên Viên Trọng Châu, một vị vương gia trẻ tuổi tuấn tú phi phàm. Mấy ngày nay đi lại trong hoàng đô cũng đã gặp không ít thiên kim tiểu thư.



Còn Lâu Thất thì dành phần lớn thời gian cùng thần y thu thập những thứ thảo dược mà họ cần mang theo. Những thứ nào có thể chế thành bột thì lập tức làm, nếu không thể thì thu dọn gọn gàng. Tiểu Trù và Nhị Linh làm những thứ Lâu Thất yêu cầu.



Đêm đó, Lâu Thất dành thời gian cùng Ấn Dao Phong tới nhà lao một chuyến.



Khu nhà lao bây giờ được Hoa Vu Tồn gia sức cải tạo nên hết sức kiên cố.



ở đó có ba kẻ đang bị giam giữ. Một là Trương Mệnh, hai là Phi Nguyệt, còn một người nữa lúc nào cũng ngủ mê mệt. Đó chính là Mộc Lan.



Hoa Vu Tồn đi phía sau Lâu Thất, đi qua một khu vườn đầy cơ quan và trận pháp. Nơi này khá vắng vẻ, nếu có kẻ nào xâm nhập cũng chỉ nghĩ đây là noi bỏ hoàng. Thực ra đó là nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất.



"Đế Phi, người này có cần mang theo không?" Hoa Vu Tồn có phần lo lắng. Lúc trước Lâu Thất đem cô gái này tới đây, còn dặn giữ cô ta không bị thương tích gì.



Đặc biệt là ở khuôn mặt của cô ta, không được phép có vết thương. Nếu không trên mặt của Đế Phi cũng sẽ bị thương. Hoa Vu Tồn vô cùng lo lắng



"Có, cần phải mang đi" Lâu Thất luôn giữ lại Mộc Lan, cũng bởi vì muốn dùng cô ta để thăm dò Đoạn Trần Tông. Nếu nói mẹ của cô là Lâu Vân U, thì theo những gì họ nói Lâu Vân U là người dịu dàng. Nếu muốn Mộc Lan có khuôn mặt như thế phải cần có một thứ. Đoạn Trần Tông không biết phải tìm ở đâu.



Bất luận thế nào, cô phải mang Mộc Lan đi cùng. Thế nhưng trước đó, cô phải giải quyết vấn đề của giữa Mộc Lan với cô. Nếu không trên đường đầy hiểm nguy, chẳng lẽ khi Mộc Lan gặp nguy mà cô lại không bị liên lụy hay sao.



Hoa Vu Tồn lập tức nói: "Thuộc hạ sẽ đi cùng Đế Phi. Trên đường đi, Mộc Lan sẽ do thuộc hạ troongt rừng."



"Cái này thì ngày mai hãy nói, mau mở cửa đi."



Cửa vừa mở ra, một luồng hơi thuốc bay ra.



Bên trong có hai chiếc ghế và một chiếc giường. Người nằm trên giường là Mộc Lan.



Đây là lần đầu tiên Ấn Dao Phongnhìn thấy Mộc Lan. Vừa nhìn thấy khuôn mặt cô ta, liền giật mình: "Đế Phi, sao cô ta giống người đến thế?"



"Giống ư" Lâu Thất hỏi ngược lại, rồi cúi đầu nhìn Mộc Lan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK