Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 435




Khi đám người Lâu Tín chạy tới hố thì đều khiếp sợ tới mức ngây người, ban đầu bọn họ cho là có kẻ thù từ bên ngoài đánh tới, lại không nghĩ tới Hố trời đó đột nhiên biến hóa như vậy.



Ánh sáng màu vàng và màu xanh đan xen vào nhau, thậm chí trong hố còn có một khối đá bằng phẳng chậm rãi bay lên, cho dù tốc độ khối đá lớn nhẹ nhàng nổi lên rất chậm, nhưng lúc này đã sắp bay tới mặt hố.



Mà làm bọn họ chấn động hơn là giữa tảng đá kia có một nam nhân đang nằm, hắn ôm một khối đá có màu vàng và xanh đan xen, trên tảng đá cũng phát ra hai màu ánh sáng vàng và xanh, cho dù ánh sáng không chói mắt như ánh sáng trong hố, nhưng nó cũng rất đẹp.



Vừa nhìn cũng biết nó là một khối ngọc không tầm thường.



Đám người Lâm Thịnh Uy hơi sững sờ khi nhìn thấy sự thay đổi như vậy, tín hiệu là do Lâm Thịnh Uy phát ra, bởi vì hắn nhận ra nam nhân kia chính là Trương Mệnh, người bị Đế Quân đánh vào hố.



Hiện tại, người này hình như đã hôn mê, nếu hắn tỉnh lại thì bọn họ sẽ không phải là đối thủ, cho nên Lâm Thịnh Uy mới vội vàng phát ra tín hiệu.



“Lâu thị vệ, người kia tên là Trương Mệnh, lúc trước đã bị Đế Quân đánh xuống đó, hắn có võ công rất cao cường, bây giờ chúng ta có nên tìm cách giết hắn trước không?” Lâm Thịnh Uy vừa nhìn thấy Lâu Tín thì lập tức đi đến bên cạnh và trầm giọng hỏi.



Có thể giết thì giết, vấn đề là làm thế nào để giết được?



Lâu Tín nhíu mày, tính toán khoảng cách giữa nơi đây và tảng đá lớn kia, lấy khả năng của hắn thì có thể nhảy từ đây tới phía trên tảng đá, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, rốt cuộc người kia là chết hay sống?



Làm sao một tảng đá lớn như vậy có thể bay lên? Liệu có thể có điều gì kỳ quái khác không?



“Đề phòng, đợi một lát đã.”



Lâu Tín yêu cầu bọn họ lùi lại một bước, mười người nhìn chằm chằm vào Trương Mệnh, trong lòng lo lắng.



Đây là lần đầu tiên những người này gặp phải chuyện kỳ lạ như vậy, cảnh tượng như vậy in sâu vào trong lòng bọn họ, xem như tạo dựng nền tảng tâm lý cho bọn họ.



Nhưng bọn họ đã nhìn chăm chú nửa giờ rồi.



Phía chân trời cuối cùng hiện lên một tia sáng màu trắng bạc, tảng đá lớn giữa hố trời cũng nổi lên cao hơn mặt đất chỗ bọn họ đứng rồi, bọn họ đã nhìn thấy được dưới đáy của tảng đá lớn kia. Chẳng qua vừa nhìn, rất nhiều người đều cảm thấy da đầu tê dại, gần như không nhịn được mà buồn nôn.



Trên mặt tảng đá lớn kia chỉ có một mình Trương Mệnh đang nằm, ngoại trừ trơn nhẵn ra thì không có gì khác thường, nó rất sạch sẽ, nhưng dưới đáy của nó lại là từng cái hố lồi lõm, dày đặc giống như tổ ong. Nếu chỉ vậy thì cũng thôi, buồn nôn nhất chính là phía trên còn dính liền với nhiều quả cầu nhỏ màu đen, không biết chúng là cái gì. Một cái chỉ lớn bằng nắm đấm của trẻ con, số lượng lên tới hàng ngàn, hàng vạn cái, không thể đếm hết, chúng chen chúc với nhau và được ánh sáng hai màu xanh và vàng chiếu xuống, trong mỗi quả cầu nhỏ màu đen giống như có một con mắt, nhìn thoáng qua giống như có ngàn vạn con mắt được nhét chung một chỗ, quả cầu, mắt, lỗ tròn.



Nếu như có người bị mắc bệnh sợ lỗ tròn ở đây, e rằng sẽ dứt khoát lấy dao ra cắt cổ tự sát, thậm chí đám binh sĩ như bọn họ cũng không chịu nổi hiệu quả thị giác như vậy.



“Trời ạ, đó là vật gì vậy?”



Có người không nhịn được kêu lên, nhưng một tiếng này vừa vang lên, Lâu Tín đang nhìn chằm chằm vào tảng đá lại phát hiện những con mắt này hình như cùng lúc chớp một cái.



Hắn đột nhiên rùng mình. Không thể nào?



Không thể nào! Đừng nói với hắn, mấy thứ kia đều còn sống. Nếu như mấy thứ kia đều sống, vậy nó sẽ là quái vật gì?



“Im lặng, không cho phép lên tiếng.” Hắn lập tức hạ giọng quát, đồng thời dùng tay ra hiệu cho bọn họ lùi lại, lùi lại thêm một đoạn nữa.



“Tất cả mọi người cẩn thận.”



Trái tim của Lâm Thịnh Uy như treo lên cao. Hắn cũng cảm thấy mấy thứ kia hình như có chút tà ác.



Nhưng có vài thứ, không phải cứ cẩn thận là có thể tránh được.



Khi bọn họ lùi lại một bước nữa, trong những quả cầu nhỏ màu đen đột nhiên có một quả bay về phía bọn họ, rơi trên mặt đất, đầu tiên nó nằm yên, khi bọn họ đều nhìn chằm chằm vào nó, nó lại chậm rãi lăn về phía chân của bọn họ.



Có một binh sĩ lại muốn giơ chân lên đá thì đúng lúc bị kéo lại.



“Lùi lại, lùi lại.” Lâu Tín tốt xấu gì cũng ở cùng Lâu Thất một thời gian dài, hắn sẽ không giống như những người khác chỉ nghĩ những thứ này kỳ lạ, càng là thứ kỳ lạ thì càng không thể tùy tiện động vào, hắn vẫn biết rõ điểm này.



Nhưng một thành viên khác trong đội lại cảm thấy quả cầu nhỏ màu đen này quá kỳ lạ, còn lăn tới bên cạnh bọn họ, hắn thật sự không thể chịu đựng được lại rút trường kiếm ra chém về phía quả cầu nhỏ màu đen này.



Nó không cứng rắn giống như sự tưởng tượng, một kiếm này chém xuống làm quả cầu nhỏ màu đen lập tức vỡ ra, có một bóng đen nho nhỏ lập tức từ bên trong lao ra, vừa lúc bám vào trên mũi của hắn. Hắn trợn tròn mắt. Đây là một con mắt sao?



Không, phải nói là một con quái vật, một con quái vật có hai móng vuốt và thân thể gần như vô hình cùng một cái đầu lớn, trên cái đầu này không có gì ngoài một con mắt! Thậm chí con mắt này còn giống như mắt con người, lại có đồng tử màu xanh, bên trong ánh lên chút ánh sáng màu vàng.



Bị một con quái vật nhỏ kỳ lạ như vậy nhìn chằm chằm vào mình với khoảng cách gần, người này cảm thấy sắp phát điên rồi. Hơn nữa vật kia bám vào trên lỗ mũi hắn, cảm giác lạnh lẽo và dính nhớp này vừa buồn nôn lại vừa kinh khủng.



“Đừng nhúc nhích!” Lâu Tín cầm trường kiếm trong tay, thận trọng tới gần, mũi kiếm lạnh lẽo chạm tới con quái vật nhỏ một mắt này. Hắn căn bản không dám tùy tiện làm loạn, càng là thứ kỳ lạ thì càng có thể có độc.



Người kia đứng yên không dám động đậy nhưng hai chân bắt đầu run rẩy, mẹ nó, hắn có thể không cần tới kinh nghiệm này được không? Hắn sống mười chín năm rồi, nhưng từ trước đến nay hắn chưa bao giờ gặp phải vật như vậy!



Lâu Tín khẽ đẩy mũi kiếm xuống dưới bụng của con quái vật kia rồi đột nhiên hất mạnh nó ra, hắn cho rằng con quái vật kia sẽ bị hắn hất bay ra ngoài, nhưng không ngờ con vật đó lại bám vào trên mũi kiếm của hắn!



Cảnh tượng tiếp theo làm bọn họ đều hít một hơi thật sâu!



Trong con mắt của con quá vật nhỏ đột nhiên phát ra ánh sáng hai màu vàng và xanh, ánh sáng này chiếu vào trên mũi kiếm lại khiến cho mũi kiếm bắt đầu bốc khói và tan ra từng chút một, thân kiếm bắt đầu bị ăn mòn...



“Mẹ kiếp!”



Lâu Tín lên kêu một tiếng và lập tức ném thanh kiếm kia ra ngoài. Khi kiếm kia rơi xuống đất thì chỉ còn lại có nửa đoạn. Nhưng con quái vật nhỏ cũng tan ra thành một điểm nhỏ màu đen rơi vào trên cỏ.



Sau khi công kích mình thì nó cũng chết sao?



Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng rất khủng hoảng... Bởi vì dưới tảng đá lớn kia có hơn vạn quả cầu nhỏ màu đen đấy!



Nếu như mỗi một quả cầu nhỏ màu đen đều nổ tung ra, ngàn vạn con quái vật nhỏ một mắt đều nhảy ra thì hai mươi mấy người bọn họ cũng chẳng là gì, sẽ lập tức bị tiêu diệt mất!



“Mẹ kiếp!”



Lâu Tín nói cũng không nói được, hắn cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người mình đều đang chửi thề, chỉ có như vậy mới có thể làm hắn dễ chịu hơn.



“Lâu thị vệ, làm sao bây giờ?” Có một đội viên bên cạnh run rẩy hỏi.



Lâu Tín không nói gì, Lâm Thịnh Uy lại cắn răng nói: “Lâu thị vệ quay lại thông báo với Đế Quân và Đế Phi, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”



“Ngươi có ý gì? Không phải ngươi muốn bảo ta rút lui trước, ngươi dẫn theo bọn họ chống đỡ chứ?” Mắt Lâu Tín mở to.



“Chúng ta đều biết, Lâu thị vệ là người bên cạnh Đế Phi, nếu như ngươi xảy ra chuyện ở đây, Đế Phi làm sao có thể chấp nhận được. Nhưng chúng ta lại khác.”



Hắn còn chưa nói hết lời, Lâu Tín đã cắt ngang lời hắn: “Ở trong mắt của cô nương nhà chúng ta, người một nhà chính là người một nhà, không có gì khác nhau. Ngươi nghĩ rằng các ngươi chết, một mình ta sống sót thì nàng sẽ dễ chịu hơn sao? Đó đơn giản là cái chết ngu ngốc. Ta nói cho các ngươi biết, gặp phải chuyện gì, nếu có thể đánh lại thì đánh, không thể đánh thì mạng ai cũng giống nhau, thiếu một người cũng không được.”



Lâu Thất vẫn luôn nói với hắn và Trần Thập, gặp chuyện không nên chỉ nghĩ tới hi sinh, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, cứ gặp chút việc lại muốn hi sinh, ngươi tưởng ngươi vĩ đại lắm à?



Lâu Tín hét xong lại thấy mọi người ngây người, hắn đột nhiên nổi giận nói: “Đứng ngây ra đó làm gì? Lùi lại, lùi lại.” Bây giờ bọn họ muốn lùi lại, cũng phải cẩn thận, không nên có động tác quá lớn, nếu như thật sự chọc tới những quả cầu nhỏ màu đen này tới thì bọn họ thậm chí sẽ không có cơ hội chạy trốn nữa đâu.



Một đội viên khẽ nói: “Có phải chúng ta không chém những quả cầu nhỏ này thì sẽ không có chuyện gì không? Những quái vật nhỏ này hẳn không thể đi ra được chứ?”



Hắn vừa nói dứt lời, dường như để cười nhạo cho sự ngây thơ của hắn, chỉ nghe vài tiếng phụt phụt phụt liên tiếp, có mấy quả cầu nhỏ màu đen lại nổ ra, từ bên trong nhảy ra mấy con quái vật nhỏ một mắt giống hệt nhau và lao về phía bọn họ.



“Mẹ ơi, chạy mau!”



Thứ đó còn có thể ăn mòn được cả kiếm nữa là thân thể con người.



“Lâm Thịnh Uy, dùng đá lửa.” Lâu Tín chạy được hai bước thì đứng lại. Dùng lửa tấn công có được không nhỉ?



“Dùng lửa tấn công!” Lâm Thịnh Uy cũng lập tức đứng lại: “Nhanh sử dụng lửa đi.”



Bọn họ có nhiều người như vậy, trên người đều có đá đánh lửa, nhưng bởi vì hôm qua trời mưa to nên không có khả năng dễ dàng lấy được cỏ khô để châm lửa, dưới tình thế cấp bách nên bọn họ dứt khoát xé vạt áo và đốt lửa, ném về phía những con quái vật nhỏ kia.



Xì xì vài tiếng, có hai quái vật nhỏ đã lập tức bị đốt thành tro.



Mọi người đều vui mừng, rõ ràng phương pháp kia có thể thực hiện được.



Nhưng còn không chờ bọn họ kịp vui mừng, lại thấy rất nhiều tiếng phụt phụt vang lên, vô số quái vật nhỏ nhảy ra.



Chúng rất nhiều, phải lên tới ngàn vạn con.



Trời ạ, cho dù dùng lửa tấn công có tác dụng, nhưng chúng nhiều như vậy, lao tới nhanh như vậy, bọn họ sao kịp châm lửa? Bây giờ trên núi khô ráo còn dễ nói, bọn họ có thể trực tiếp đốt núi. Nhưng hôm qua mới mưa to làm khắp nơi đều ẩm ướt, bọn họ làm sao đốt được. Cho dù cởi hết quần áo trên người ra đốt cũng không thể đốt được lâu.



Chẳng lẽ trời cũng muốn bọn họ phải chết sao?



Trong lúc đám người Lâu Tín bị những quái vật nhỏ ép phải lùi về phía sau, trong lòng tuyệt vọng thì nghe được một tiếng trầm thấp mang theo sát khí vang lên phái trên đỉnh đầu.



“Chẳng qua chỉ là một đám súc sinh mà thôi, cũng dám làm càn ở trước mặt bổn Đế Quân sao?”



Một cái bóng màu đen lướt qua trên đầu bọn họ và trực tiếp rơi vào trên tảng đá lớn đang bay lơ lửng ở trên hố, hắn đá cho hòn đá ở trong lòng Trương Mệnh bay ra, trường kiếm màu đen giơ lên đâm xuống, sắp đâm vào ngực của Trương Mệnh.



Trương Mệnh lúc trước vẫn nằm yên không biết sống hay chết, nhưng lúc này hắn không nhịn được nữa, nhảy lên, nhanh chóng lùi lại vài bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK