Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60




Vào trong Tam Trùng điện, ánh mắt Lâu Thất liền trở nên lạnh lùng.



Trận pháp ở cửa Tam Trùng điện thế mà đã được bỏ đi.



Hai người một đường đi đến đây, một chút dấu vết của trận pháp cũng không có.



Đợi đến khi nàng nhìn thấy thân ảnh trong vườn hoa cách đó không xa thì đột nhiên hiểu được nguyên nhân trong đó.



Liếc mắt nhìn mấy người kia một cái, Lâu Thất lập tức quay người nói với Nhị Linh: “Đi thôi, chúng ta về thiền điện nghỉ ngơi.”



“Lâu cô nương, Đế quân đang ở bên kia đó, Đế quân đã nhìn thấy chúng ta.” Nhị Linh kéo ống tay áo của nàng nói.



“Mặc kệ hắn.”



Hừ, nàng vì chuyện của hắn mà bận tới bận lui, hắn thì tốt rồi, còn cùng vị mỹ nhân công chúa kia ở đây ngắm hoa ngắm cỏ. Không phải Bắc Phù Dung ư? Còn hai người khác là ai? Sao nàng chưa từng gặp qua?



Đi được hai bước nữa, người họ Mẫn kia cũng tới, nhanh chóng đi đến trước mặt Trầm Sát, ánh mắt mang theo ánh nước, âm thanh có chút ủy khuất nói: “Đế quân, xin người làm chủ cho Mẫn Nhu.”



Ha, làm chủ, lại là làm chủ. Đám nữ nhân này không thể tự mình làm chủ được ư? Người nào người nấy cũng phải cần người khác làm chủ thay.



Trầm Sát nhìn thấy thân ảnh bên kia lại đi thêm vài bước, có chút không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì?”



“Dục hương mà Đế quân ban thưởng cho Mẫn Nhu đã bị người khác đánh vỡ rồi.”



Lời nàng ta vừa nói xong, ánh mắt Bắc Phù Dung và hai nữ nhân bên cạnh lóe lên ý cười có vẻ hả hê.



Giọng Trầm Sát âm trầm: “Ai làm vỡ?”



“Người đó nói là đại thị nữ bên cạnh Đế quân, nhưng Mẫn Nhu đến Tam Trùng điện nhiều lần như thế lại chưa từng gặp qua nàng a.”



“Lâu Thất.”



Lâu Thất đang muốn nhanh chóng bước hai bước rời khỏi hoa viên, thì nghe thấy Trầm Sát âm trầm gọi tên nàng. Được rồi, muốn đi cũng không đi được nữa rồi. Thế nào? Hắn muốn thay mặt phi tử tương lai của mình lấy lại công đạo à?



Ha, bây giờ nàng cũng không có sợ hắn nữa, hắn có thể làm thế nào với nàng chứ? Hai ngày nữa chính là đại điển tuyển phi của hắn, hơn nữa, quan trọng ngày mai chính là ngày mười lăm, độc và cổ trên người hắn còn chưa giải được, ngày mai hắn lại phải làm một người cuồng bạo khát máu nữa. Nếu như không có nàng, xem hắn có thể ứng phó thế nào? Ngày mai có thể sẽ tụ tập một đoàn yêu ma quỷ quái, lúc đó xem hắn còn tuyển phi thế nào nữa?



Đúng là buồn cười, rõ ràng biết bản thân sẽ mắc phải loại bệnh này, hắn còn chọn ngày này làm đại điển tuyển phi, đúng là đầu óc bị lừa đá mà.



Trầm Sát nhìn mỗ nữ nào đó đang chậm rãi đi đến, tay hắn ngứa ngáy, hận không thể đưa tay qua kéo nàng ngay lập tức.



“Nàng đang đếm kiến trên đất hả?” Hắn nhịn không được châm chọc.



Lâu Thất ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt lạnh lùng và chán ghét lúc trước lập tức biến mất vô tung vô ảnh, lộ ra vẻ tươi cười đáng yêu: “Chủ tử thật biết nói đùa, thuộc hạ chỉ là chưa ăn no nên chân mềm nhũn đi không nhanh mà thôi.”



“Chưa ăn no?” Ánh mắt Trầm Sát quét qua bụng nhỏ của nàng.



Mỗi vị trí trên người nàng hắn đều biết, dù một mình ăn hết một bàn thức ăn thì bụng nhỏ của nàng cũng vẫn bằng phẳng. Vừa nghĩ đến chuyện này, hắn lại nhịn không được muốn ngủ cùng nàng mấy đêm, ôm nàng bình yên mà đi vào giấc ngủ.



“Đúng thế, đúng thế, còn chưa ăn no đâu. Chủ tử có thể cho ta đi xuống dưới ăn chút gì được không?” Lâu Thất tiếp tục bày ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng.



“Lâu cô nương, ta thấy không được đâu. Ngươi còn chưa giải thích tại sao ngươi lại đánh sưng mặt thị nữ trong Tam Trùng điện nữa kìa? Còn việc làm vỡ dục hương mà Đế quân thưởng cho ta nữa.” Mẫn Nhu đứng bên cạnh Trầm Sát, ánh mắt mang theo hơi nước nhìn nàng chằm chằm.



“Thị nữ của Tam Trùng điện?” Lâu Thất chớp chớp mắt, hỏi ngược lại: “Ai nha? Không phải thị nữ trong Tam Trùng điện chỉ có một mình ta ư? Dục hương gì mà dục hương chứ, ta chưa từng thấy qua.”



“Đế quân.” Mẫn Nhu nghiêng mặt ngẩng đầu nhìn Trầm Sát, bộ dáng có chút ủy khuất.



Lâu Thất nhìn Trầm Sát, cằm hơi ngước lên, nhíu nhíu mày. Này, mai là ngày mười lăm đó nha.



“Tam Trùng điện đúng là chỉ có một mình Lâu Thất là thị nữ.” Trầm Sát vừa nói ra, Mẫn Nhu và Nhị Anh đang đứng cách đó không xa đều sửng sốt.



Lâu Thất cong mày lên, cười nói: “Đúng thế, cho nên vốn dĩ ta cũng không có đánh thị nữ của Tam Trùng điện, dù sao thì ta cũng không thể đánh chính mình được.”



“Đế quân, lúc trước ngài có nói để nô tì đến Tam Trùng điện hầu hạ các vị công chúa, tiểu thư. Lâu Thất, ngươi đúng là không biết xấu hổ mà...” Bên kia, Nhị Anh không cam lòng kêu lên. Nhưng lời nàng ta còn chưa nói xong, Trầm Sát đã vung tay áo lên, một trận gió mạnh mẽ bay đến chỗ nàng ta, đánh bay nàng ta ra ngoài, “bịch” một tiếng, cả người Nhị Anh giống như diều đứt dây nặng nề ngã xuống đất.



“Lôi xuống đi, đánh chết.” Trầm Sát lạnh như băng nói ra năm chữ. Thoáng cái toàn thân Mẫn Nhu phát lạnh, không dám tin nhìn Lâu Thất. Không phải nói Lâu Thất đã bị đuổi đến khu nhà lao, làm mất lòng Đế quân rồi ư?



Vậy bây giờ sao lại như thế này?



“Mẫn Đế phi sao vậy? Lạnh ư?” Đối với xử lý của Trầm Sát, Lâu Thất rất hài lòng. Nếu như hắn không giết Nhị Anh thì chính nàng cũng sẽ ra tay, chỉ là nàng lười ra tay mà thôi. Lúc này, tâm tình của nàng rốt cuộc cũng tốt lên một chút.



Những lời này của nàng vừa nói ra, Mẫn Nhu liền biết không xong rồi. Nhưng nàng ta chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Trầm Sát vang lên, hỏi ngược lại: “Mẫn Đế phi?”



Lâu Thất gật gật đầu: “Mấy ngày không trở lại Tam Trùng điện, thuộc hạ cũng không biết chủ tử đã chọn được Đế phi rồi. À, không biết là đã tuyển được hậu chưa? Có phải là sau này sẽ gọi Phù Dung công chúa là Đế hậu không? Hai vị này đều là Đế phi nương nương à? Chủ tử, ngài có cần ta giới thiệu một chút không? Nếu không ta thân là đại thị nữ của Tam Trùng điện cũng quá tắc trách rồi, sau này làm sao có thể thay chủ tử lật thẻ bài chứ?”



Mỗi lần nàng nhắc đến một người là toàn thân người đó liền run lên một cái.



Trầm Sát lại thâm trầm hỏi: “Lật bài?”



“Ừm, đúng a.” Vẻ mặt của Lâu Thất vừa vô tội lại mang chút thẹn thùng, xấu hổ liếc nhìn hắn một cái: “Chính là mỗi tối sẽ đi sủng hạnh vị nương nương nào đều phải xem lật thẻ bài của ai mới quyết định đó? À, à, nhiều vị nương nương như thế, mỗi phi tần đều phải được lâm hạnh mới tốt nha. Chuyện như thế này, sau này không phải đều sẽ do thuộc hạ đi làm sao?”



“Lâu, Thất.”



Một tiếng hét phẫn nộ vang lên trong Tam Trùng điện, Thiên Ảnh ở một nơi bí mật nào đó cũng bị chấn động. Ai nha, lâu rồi không nhìn thấy bộ dáng tực giận như vậy của Đế quân, Lâu cô nương thực sự là dũng cảm mà.



Ngay sau đó, mấy vị mỹ nhân sắc mặt tái nhợt chạy ra ngoài Tam Trùng điện, bao gồm cả Đại công chúa Bắc Phù Dung.



Tin tức này rất nhanh đã truyền đến cả Nhất Trùng điện và Nhị Trùng điện.



Tất cả mọi người lúc này đều biết được, Lâu Thất không phải bị đày đến khu nhà lao, mà là nàng phụng mệnh Đế quân đến đó làm việc.



Mà sau trưa hôm đó, trong Tam Trùng điện lôi ra một thị nữ cả đã không còn thở nữa. Trên mặt thị nữ đó bị đánh sưng đỏ, sau lưng có vết máu loang lổ. Thị nữ trong Nhị Trùng đều biết nàng ta là ai.



Hơn nữa trước hôm nay, các nàng còn rất hôm mộ nàng ta, bởi vì nàng ta được Tuyết Vệ đại nhân coi trọng, được phái đi giúp đỡ Tam Trùng điện. Lúc nàng ta đi ra cũng rất kiêu ngạo, tự cho mình là thị nữ của Tam Trùng điện, hơn nữa, những mỹ nhân kia còn rất khách khí với nàng ta, rối rít tặng trang sức, lễ vật đến.



Thật không ngờ, còn chưa qua được hai ngày, nàng ta đã thành một khối thi thể bị kéo ra ngoài, đoán chừng cũng chỉ bị vứt ở bãi tha ma mà thôi.



Quả nhiên, Tam Trùng điện không phải là nơi ai cũng có thể ở lại.



Trong lòng tất cả đám thị vệ, thị nữ đều có kết luận như thế, khi nhắc đến Lâu Thất cũng có chút kính nể. Đế quân đánh chết Nhị Anh là vì nàng ta mắng Lâu Thất. Như thế mà nói, trong lòng Đế quân quan trọng nhất vẫn là Lâu Thất. Không nhìn thấy ư, ngay cả Đại công chúa Bắc Thương, còn có ba vị mỹ nhân khác mặt mũi đều trắng bệch bị đuổi ra ngoài nữa đó.



“Như thế có phải Lâu cô nương sẽ trở thành Đế phi?”



“Bây giờ xem ra là thực sự có khả năng. Nhưng có thể trưởng lão của Vấn Thiên Sơn sẽ không đồng ý đâu.”



“Sao lại không đồng ý?”



“Thân phận của Lâu cô nương quá thấp, không có bối cảnh gì. Nghe nói còn không biết nàng đến từ đâu, hơn nữa lại có thân phận thị nữ, sao có khả năng trở thành Đế phi được chứ? Có lẽ làm một thị cơ cũng không tệ.”



Ở Phá Vực, từ vị trí phi trở lên mới được xem là danh vị chính thức, làm chủ tử. Còn được nam nhân nạp vào, thân phận thấp không được ban phân vị thì chỉ có thể làm một thị cơ, thân phận cao hơn thị nữ một chút mà thôi.



“Nhưng Đế quân sủng ái Lâu cô nương như thế, không thể cho nàng chỉ làm một thị cơ nho nhỏ như thế đâu.”



“Nhưng Vấn Thiên Sơn đã có rất lâu rồi, thân phận những trưởng lão trong Vấn Thiên Sơn cao như thế, võ công mạnh như thế, chắc Đế quân cũng sẽ nghe theo một hai phần. Nếu không thì, ngày mười lăm chính là ngày tốt nhất được Vấn Thiên Sơn chọn làm đại điển tuyển phi, sao Đế quân cũng không có cự tuyệt chứ?” Một thị nữ tuổi tác khá cao ngẫu nhiên có cơ hội vào Tam Trùng điện giúp đỡ nói, trong giọng nói mang theo sự kính nể.



Vấn Thiên Sơn là một tồn tại như thế nào, không phải những người như họ có thể thảo luận được. Cho nên khi nói xong câu này, nàng ta lập tức nói: “Được rồi, được rồi, tóm lại việc này không phải là việc mà chúng ta có thể nói được. Mau đi làm việc đi, ngày mai còn không biết sẽ bận như thế nào nữa.”



“Bận một chút cũng tốt, đây là chuyện vui đầu tiên của Cửu Tiêu điện đó.”



“Nhưng mà, ngày mai các tỷ muội có phải sẽ bốc thăm vào Tam Trùng điện không?”



Lời này vừa nói ra, sắc mặt những thị nữ khác đều trăng bệch. Bình thường, bọn họ đều chen nhau muốn vào Tam Trùng điện, nhưng ngày mười lăm này, họ lại tránh không kịp. Tuy Đế quân cực lỳ ít gọi thị nữ đi vào ngày mười lăm, nhưng Tuyết Vệ đại nhân lại muốn sắp xếp thị nữ đợi ở ngoài điện, đề phòng Đế quân đột nhiên cho gọi.



Thế nhưng, những thị nữ đã được sắp xếp đến chờ ngoài Tam Trùng điện, ngày hôm sau đều đồng loạt bị dọa đổ bệnh, sau khi trở về cũng bị bệnh đến mấy ngày mới thôi.



Hơn nữa, vừa nhắc đến chuyện đêm hôm đó, thì toàn thân ai nấy cũng đều phát run.



Thực ra thì vừa bắt đầu cũng chỉ có hai người thị nữ đi vào hầu hạ, nhưng sau khi truyền ra, trong lòng những thị nữ khác cũng không dám đi qua đó nữa.



Tóm lại, vào ngày mười lăm mỗi tháng, Tam Trùng điện đều vô cùng đáng sợ.



“Ngày mai đoán chừng người đi đến Tam Trùng điện sẽ nhiều hơn, dù sao thì cũng là đại điển tuyển phi. Các ngươi nói, ngày mai sẽ có phi tử mới nào sẽ tiến vào Tam Trùng điện thị tẩm không?”



“Được rồi, chuyện này là chuyện các ngươi có thể nói sao? Đi làm việc đi.” Thị nữ lơn tuổi quát lên.



Những thị nữ này nói chuyện, Lâu Thất cũng không biết gì. Nàng còn đang ở trong trung tâm của cơn bão, đối diện với cơn thịnh nộ bất ngờ của mỗ Đế quân nào đó, cảm thấy có chút không hiểu được.



Toàn bộ hoa viên cành lá ngổn ngang, chắc cũng bị tàn phá không ít.



Ngực Trầm Sát phập phồng, nhìn nàng chằm chằm, hai mắt như muốn phun lửa, bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.



“Chủ tử, ngài bị làm sao thế? Ta không có đắc tội với ngài mà. Nhị Anh cũng đã bị ngài đánh chết rồi, hay là ta lại giúp ngài chọn hai thị nữ khác nhé.” Lâu Thất không sợ chết nhướn mi với hắn.



Nhị Linh sớm đã được Thiên Nhất xách đi ra rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK