Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576




Trước khi bọn họ đi qua cánh rừng phong này thì đã gặp một ngã ba, nhưng Cố Thiếu Nghi vốn chỉ về phía này, cho nên bọn họ cũng đi theo, hiện giờ gặp được những vật kia, Lâu Thất muốn tránh đi nên mới đổi đường khác.



Thật ra Trầm Sát còn chưa kịp thấy rõ là thứ gì, nhưng hắn sẽ không nghi ngờ quyết định của Lâu Thất, chờ nàng quay đầu, hắn mới nhìn một cái. Sau khi nhìn thấy thì mặt của hắn cũng đen lại.



Những người khác không thấy rõ đó là gì, chỉ biết nghe theo Lâu Thất và Trầm Sát, chạy thẳng một đường. Đến lối rẽ bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi Lâu Thất đã nhìn thấy cái gì.



Lâu Thất nhíu mày, nàng quay đầu lại thì không thấy đám người Trầm Sát đâu.



"Đế Hậu, thuộc hạ đi xem thử!" Thiên Nhất quay ngựa lại.



"Ừm, cẩn thận một chút."



Nhìn Thiên Nhất chạy đi, Lâu Thất mới thở hắt ra, nói với đám người Ấn Dao Phong: "Là người, là nam nhân..." Nhưng đây là một loại yêu nghiệt do Hắc Vu thuật ở đại lục Long Ngâm tạo thành. Lão đạo sĩ thối không nói rõ ràng với nàng nhưng nàng cũng có thể đoán được là chuyện gì xảy ra.



Thu Khánh Tiên hiếm khi thấy được sắc mặt này của Lâu Thất, cho nên rất muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện. Lâu Thất thấy các nàng đều tò mò, lập tức giải thích cho bọn họ một chút.



Lúc này, Thiên Nhất đã đuổi tới bên kia, chạy nửa đường, hắn gặp được mấy chiếc xe Hỏa Long Tứ chạy qua, hắn nhìn thử thì thấy đó là ba thiếu nữ trẻ tuổi đang cầm roi dài, trên thân roi có đốt lửa, nhanh chóng quất về phía mười tên nam nhân trần truồng.



Trên người mấy nam nhân kia quả thật là không có một mảnh vải che thân, mà phần thân dưới còn dựng thẳng lên, rung rung theo bước đi của bọn họ. Ngay cả hắn là nam nhân mà nhìn cũng thấy xấu hổ, chẳng trách Đế Hậu muốn bỏ chạy.



Võ công cao cường không đáng sợ, bị người ta dùng độc, dùng cổ cũng không đáng sợ, nhưng hình ảnh đau mắt như thế này thì quả thật rất đáng sợ.



Trầm Sát, Trần Thập và Lâu Tín ngồi trên ngựa, nhìn thấy ba thiếu nữ hành hạ đám nam nhân kia, Thiên Nhất tới gần bọn họ, khẽ hỏi: "Đế Quân, những người này là..."



Trầm Sát không nói gì, Trần Thập đáp lại: "Người của Bạch Vu tộc."



Ba thiếu nữ này là người của Bạch Vu tộc sao? Thiên Nhất hơi sửng sốt, hắn cũng hiểu vì sao Đế Quân lại chờ ở đây. Mẫu thân của Đế Hậu là người của Bạch Vu tộc, hẳn là Đế Quân muốn lấy thông tin của Bạch Vu tộc từ ba người kia.



Hơn nữa, trước đây bọn họ đã lấy được chìa khóa bằng ngọc ở mộ địa của Lâu gia, cho nên bọn họ cũng muốn tìm hiểu một chút, liệu có phải người của Bạch Vu tộc đang tìm chiếc chìa khóa đó để mở Thánh Cốc hay không?



Nếu cần thiết thì bọn họ còn có thể bàn luận điều kiện.



Nghĩ như vậy, Thiên Nhất cũng đợi ở một bên.



Tuy mấy nam nhân này nhìn qua thì có chút chật vật, nhưng nhìn kĩ sẽ phát hiện ra cả đám người đều có gương mặt tuấn tú, dáng người cũng rất được, da thịt trắng nõn nà...



Nhìn giống như mấy vị công tử thường được ăn sung mặc sướng vậy.



Bọn họ bị roi lửa đánh lên người, ánh mắt có chút quỷ dị, sóng mắt chuyển động, tiếng kêu yếu ớt, nghe có vẻ rất... không bình thường.



"Những thứ này rốt cuộc là gì vậy?"



Lâu Tín thấp giọng nói: "Không biết, ba thiếu nữ kia vừa đuổi đến đã lập tức động thủ rồi."



Lúc này bọn họ nghe được tiếng quát tức giận của một thiếu nữ: "Đúng là không biết xấu hổ! Dám dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta..."



Nói xong, roi lửa lập tức cuốn vào cổ của nam nhân kia, thít chặt cổ hắn ta, ngọn lửa lan lên tóc và mặt hắn ta, đốt cháy.



Hắn ta kêu thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất. Thiếu nữ thu roi lại, lấy một cái bình, mở nắp ra, đổ vài giọt thuốc nước màu xanh lá cây đậm lên người nam nhân kia. Chỉ nghe thấy âm thanh "xèo xèo", rất nhanh, thi thể kia đã hóa thành một vũng máu.



Mà hai thiếu nữ khác cũng không chịu thua kém, tuy những nam nhân kia đang không ngừng nhào về phía các nàng, nhưng các nàng tỏ ra rất bình thường, không hề rối loạn, nhanh chóng thu thập hơn một nửa đám nam nhân kia.



Lúc này, một thiếu nữ xoay đầu lại, thở hổn hển, dáng vẻ mệt mỏi, nhìn đám người Trầm Sát, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, kêu lên: "Này, mấy người đàn ông các ngươi đang xem kịch vui sao? Còn không mau giúp đỡ bọn ta?"



Trầm Sát mặt không có biểu cảm gì, chỉ khẽ vung tay một cái.



Cả ba người Trần Thập cũng nhảy từ trên ngựa xuống, gia nhập vòng chiến.



Từ lúc đó, áp lực của ba thiếu nữ cũng giảm đi, có cơ hội thả lỏng.



Người vừa nói chuyện là một thiếu nữ mặc váy màu xanh lục, cài một cây trâm hồng ngọc, gương mặt xinh đẹp, nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi.



Nàng liếc nhìn Trầm Sát, sau đó nở nụ cười, lộ ra hai núm đồng tiền: "Ngươi cũng không tệ, vừa nhờ giúp thì đã giúp rồi. Này, ta tên là Vân Tinh Nhi, ngươi tên gì?"



Vân?



Trước khi đến Lâu gia, có lẽ Vân U kia cũng là họ Vân.



Trầm Sát nghĩ tới đây, lập tức lên tiếng: "Bạch Vu tộc, Vân gia?"



Vân Tinh Nhi ngây người một chút, sau đó nở nụ cười: "Đúng vậy, các ngươi từ biên thành tới sao?"



Nàng nhìn đường đi của bọn họ, từ hướng này đi tới cũng chỉ có biên thành mà thôi. Bọn họ mặc định rằng người của đại lục Tứ Phương và người của Đoạn Trần Tông sẽ không đi tới nơi này. Bọn họ không biết về đại lục Tứ Phương, cũng giống như người ở đại lục Tứ Phương không biết tới bên ngoài còn có đại lục Long Ngâm vậy...



Chẳng lẽ biên thành kia ngoài mỹ nhân thì vẫn còn có mỹ nam tử sao?



Nam nhân này rất đẹp trai, rất cao to, có khí thế!



Trái tim thiếu nữ của Vân Tinh Nhi bắt đầu rung động. Mấy người phía bên kia đã chém giết sạch sẽ, hầu như không còn ai sống sót, hai thiếu nữ kia cũng giống như Vân Tinh Nhi lúc trước, dùng nước Hóa Thi đổ lên thi thể.



"Trở về phải dùng nước thuốc rửa mắt mới được, buồn nôn quá..." Một thiếu nữ khác oán trách, quay đầu đã thấy Vân Tinh Nhi đang nói chuyện cùng Trầm Sát. Hai thiếu nữ lập tức liếc nhìn nhau.



"Tinh Nhi nhìn trúng vị công tử kia sao?"



"Không thể nào, nếu như Hoa tỷ tỷ biết thì sẽ không tha thứ cho nàng ta đâu."



Hai người nói xong, lập tức đi về phía Trầm Sát:" Tinh Nhi."



Vân Tinh Nhi đang mỉm cười, nghe được giọng của hai người kia, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Bình tỷ tỷ, Thúy tỷ tỷ, xử lí xong rồi sao?"



Vân Bình và Vân Thúy liếc mắt nhìn đám người Trần Thập, khẽ kêu lên một tiếng.



"Không biết mấy vị công tử từ đâu tới, mấy vị muốn tới nơi nào?"



"Chúng ta muốn tới Thánh Tiên Cung." Lâu Tín nói. Dựa theo lời của Cố Thiếu Nghi thì ở đại lục Long Ngâm này có rất nhiều người sùng bái Thánh Tiên Cung, ngày nào cũng có người muốn tới Thánh Tiên Cung, cho nên dù nói thẳng ra thì cũng không có ai nghi ngờ.



Ba thiếu nữ kia quả nhiên chỉ hơi kinh ngạc, cũng không nghi ngờ gì.



"Đến Thánh Tiên Cung thì phải rẽ ở phía trước mới đúng, đường đó mới là đường tới Thánh Tiên Cung." Vân Bình nói ra, sau đó lại nhíu mày: "Nếu các ngươi là người ở biên thành thì hẳn là sẽ không thể nhầm đường được..."



Nghe xong lời này, cả đám người Trầm Sát hơi thay đổi sắc mặt.



Trầm Sát lập tức thủ thế, ra hiệu cho Thiên Nhất và Lâu Tín lên ngựa, chạy về phía biên thành.



Trần Thập nhìn Vân Bình hỏi: "Con đường còn lại sẽ đi tới đâu?"



"Nếu các ngươi đi thẳng con đường này thì đến lúc hoàng hôn sẽ tới một thành nhỏ gần biên thành, nhưng trông các ngươi như thế này thì..." Vân Bình nói đến đây hai má đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tia chán ghét và căm hận.



"Dáng vẻ của chúng ta có vấn đề gì sao?"



Vân Tinh Nhi tiếp lời: "Không phải, là do các ngươi quá đẹp mà thôi. Tòa thành phía trước tên là Triều Hà thành, nam tử đẹp như các ngươi mà tới đó thì có thể sẽ bị biến thành người giống như mấy nam nhân vừa nãy..."



Sắc mặt Trần Thập tối sầm: "Là sao?"



"Đó là địa bàn của Hắc Vu tộc." Vân Tinh Nhi nói.



"Vậy sao các ngươi lại đuổi bắt mấy nam nhân kia?" Trầm Sát hỏi.



"Bởi vì..." Vân Tinh Nhi cảm thấy hơi khó mở miệng, không biết phải nói như thế nào. Vân Bình kéo nàng, thuận thế nói: "Ôi, dù sao thì nói các ngươi cũng không hiểu đâu. Đi mau đi, nếu không người của Triều Hà thành đuổi tới thì bọn họ sẽ bắt các ngươi làm mấy chuyện kinh tởm..."



Nói xong, nàng lập tức đưa tay về phía Trầm Sát.



Trầm Sát giật mình, nhưng lại không có bất cứ hành động nào.



"Này, chúng ta cũng coi như có chút giao tình. Bây giờ chúng ta muốn tới Cẩm Dương thành, cùng đường với các ngươi. Ngựa của chúng ta bị trúng Hắc Vu thuật nên chết cả rồi, các ngươi cho chúng ta đi nhờ một đoạn nhé!" Vân Tinh Nhi nói xong lập tức nhảy lên ngựa của Trầm Sát.



Trong lòng Trầm Sát vốn đang suy nghĩ xem có thể dùng ba người Vân gia này để điều tra chuyện của mẫu thân Lâu Thất không, cho nên hơi xuất thần một chút, nào ngờ chỉ mới có vài giây ngắn ngủi mà Vân Tinh Nhi đã leo lên ngựa của hắn.



Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tiến vó ngựa. Lâu Thất chờ mãi mà bọn họ chưa trở về, không yên lòng nên mới quay lại, đúng lúc trông thấy một thiếu nữ leo lên ngựa của Trầm Sát, ngồi ở phía sau hắn.



Nàng giữ chặt dây cương, khẽ hô một tiếng cho Đạp Tuyết ngừng lại, nhìn Trầm Sát, khẽ nhếch môi cười.



Nàng hiểu rõ tính cách của Trầm Sát, hắn tuyệt đối sẽ không để cho người khác leo lên ngựa của hắn, đặc biệt là nữ nhân. Vậy chuyện bây giờ là sao đây?



Còn chưa đợi nàng lên tiếng, hai vai Trầm Sát khẽ động, nội lực mạnh mẽ tuôn trào ra ngoài, lập tức đánh bay Vân Tinh Nhi đang ngồi trên lưng ngựa.



"Tinh Nhi!"



Vân Bình và Vân Thúy kinh ngạc, đồng thời bay qua, một trái một phải giữ chặt lấy Vân Tinh Nhi.



"Này, ngươi làm gì vậy?" Vân Thúy trừng mắt nhìn Trầm Sát.



Lúc này Trầm Sát làm gì còn bụng dạ nào mà quan tâm tới bọn họ chứ? Hắn cưỡi ngựa đi tới trước mặt Lâu Thất, còn chưa kịp lên tiếng thì Lâu Thất đã một tay che trước ngực, khịt mũi một cái, ấm ức nói: "Mọi người nói nam nhân đều giống nhau, trước khi chiếm được nữ nhân thì coi trọng như bảo bối, sau khi chiếm được rồi thì coi nữ nhân như cỏ rác, muốn đổi nữ nhân khác... Ta vốn không tin, nhưng không ngờ lại như thế, hu hu..."



Trần Thập nghe xong toát mồ hôi lạnh, cố kìm nén xúc động, chậm rãi lui về sau.



"Ừm, nếu có thể khóc ra nước mắt thì càng giống thật hơn." Trầm Sát lườm Lâu Thất.



"Trần Thập!" Lâu Thất lập tức kêu lên: "Có mang ớt không?"



Trần Thập bất đắc dĩ: "Không mang..."



Lâu Thất lập tức phất tay: "Vậy ta trở lại xe ngựa khóc là được."



"Bọn họ là người Bạch Vu tộc, họ Vân." Âm thanh trầm thấp của Trầm Sát truyền vào trong tai Lâu Thất. Lâu Thất hơi sững sờ.



"Họ Vân?"



Ánh mắt của nàng đảo qua người ba thiếu nữ kia, ngừng diễn trò.



"Này, các ngươi muốn tìm người nào của Vân gia?" Điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là dù âm thanh của Trầm Sát rất nhỏ mà Vân Tinh Nhi lại nghe được rõ ràng...



Thính lực của nàng ta rất mạnh, mạnh đến mức khiến người khác kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK