Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 477




Sắc mặt của Trầm Sát bỗng dưng tối sầm lại.



Lâu Thất hơi vô sỉ huýt sáo, “Chỗ cư trú cho khách của Vấn Thiên Sơn thật là nhiều quá đi!” Người ta phu thê mà còn chia ra mỗi người một phòng.



Đối phương đương nhiên nghe hiểu ý cười cợt của nàng, nhưng chỉ cúi thấp mắt xuống, hơi run rẩy thân thể. Thực sự khí nén của Trầm Sát quá kinh người, khiến bọn họ sắp chịu đựng hết nổi rồi.



Lâu Thất than thở, hỏi: “Dắt bọn ta đến Thanh Dật Cư.”



Nàng không cần suy nghĩ cũng biết, việc này chắc chắn là sự sắp đặt của Nạp Lan Họa Tâm, phu phụ của Thu tam trang chủ đâu có chia tách mỗi người một phòng đâu.



“Mời Đế Phi theo nô tỳ đến Lan Trần Cư…” Thị nữ kia vẫn không cam tâm.



Lâu Thất cười lạnh một tiếng, “Ngươi muốn chết bổn Phi không cản ngươi.”



Thị nữ kia liền sợ hãi lui ra.



Hỏa cau mày, nhìn về hướng cao nhất trên núi những đình đài lâu các kia, Nạp Lan Họa Tâm… cô ta sẽ gây ra những việc gì nữa đây? Mấy ngày trước hắn đã được nghe kể những câu chuyện trong khoảng thời gian không có hắn ở đây, chủ yếu là những sự việc liên quan đến Lâu Thất, bởi vì hắn không hiểu rõ về mối tình giữa chủ tử và Lâu Thất, cho nên nhắc đến những chuyện này sẽ có dính líu đến Nạp Lan Họa Tâm.



Lần này, hắn cũng muốn xem thử, Nạp Lan Họa Tâm có độc ác như rắn bò cạp không, hồi đó bọn họ đều ủng hộ Nạp Lan Họa Tâm làm Hậu, nhưng nếu cô ta mang tâm địa của một con rắn độc, bọn họ tuyệt đối không cho cô ta nửa phần cơ hội.



Bây giờ xem ra, bọn họ vừa đến, Nạp Lan Họa Tâm liền giở trò rồi.



Hỏa có chút lo lắng, nói với Trần Thập: “Phải bảo vệ kĩ cho Đế Phi.” Dù sao thì ở đây cũng là Vấn Thiên Sơn, bọn họ chỉ đến có nhiêu đây người, chỉ sợ đối phương xuất chiêu khiến bọn họ không có sức lực chống đỡ nhiều lần.



Trần Thập rất bình tĩnh nói: “Cô nương rất lợi hại.” Cho nên không ai hãm hại được nàng đâu, và lần này nàng đến đây có sự chuẩn bị đầy đủ. Hắn cũng muốn xem thử, Nạp Lan Họa Tâm kia có phải chán sống rồi không.



Bọn họ đều di chuyển đến Thanh Dật Cư.



Thanh Dật Cư cần phải đi lên trên thêm chút nữa, gần tiếp cận ngọn núi, càng về trên, nghĩa là thân phận càng tôn quý. Và giữa đường bọn họ đi ngang qua Lan Trần Cư, đó chỉ là một chỗ ở nho nhỏ cho khách, và còn là một góc xa xôi vắng vẻ âm u, nếu không vì ánh mắt của bọn họ mạnh mẽ nhìn kĩ, thì thật không biết đó là phòng khách được sắp xếp cho một Đế Phi của một nước ở. Căn phòng nhỏ nhoi kia, cả sân vườn cũng chả có, sao giống hệt các tiểu di nương không đắc sủng ở các nhà đại phú đại quý vậy.



Đây là sự đánh mặt trắng trợn, ức hiếp người quá đáng.



Trầm Sát niết chặt cú đấm, bàn tay của Lâu Thất sờ lên cú đấm của hắn, lắc đầu với hắn.



Không vội vàng, từ từ chơi.



Đáy mắt của nàng lóe lên tia sáng phấn khởi.



Ở riêng, ở riêng bà nội mi đó.



Việc này chắc chắn do Nạp Lan Họa Tâm an bài. Và chỉ cần có chút đầu óc bèn biết rõ, bọn họ tuyệt đối không tuân thủ theo sự sắp đặt như vậy đâu, bổn ý của Nạp Lan Họa Tâm cũng không phải muốn chia cắt bọn họ, mà muốn ra oai, nói cho nàng biết, đây là Vấn Thiên Sơn, cô ta là thánh nữ của Vấn Thiên Sơn, ở đây, là chiến trường có lợi cho cô ta nhất, thiên thời địa lợi nhân hòa, nàng Lâu Thất, là một con dê hiền lành tự dâng vào, chỉ đợi bị mổ sát.



Chỉ là, trong lòng Nạp Lan Họa Tâm chắc chắn không ngờ được, lúc này nàng không sợ sệt không lùi bước, chỉ có sự mong chờ phấn khởi.



Đúng vậy, nàng đang chờ cách thức Nạp Lan Họa Tâm tự tìm đến cái chết!!!



Trầm Sát nhìn nàng một phen, phát hiện đôi mắt của Lâu Thất lúc này đặc biệt sáng lạn, và tia sáng đó hắn chưa từng bắt gặp qua, cảm giác mà nàng gợi cho hắn đột nhiên thay đổi, không ngây thơ không tỏ vẻ ngu ngốc nữa, nhưng tuyệt đối không vô hại, ngược lại, lần đầu tiên hắn cảm nhận được tia nguy hiểm trên người của nàng.



Bây giờ nàng giống như một đóa hoa mạn đà la có độc, đang bung nở những cánh hoa xinh đẹp yêu kiều, tản phát hương thơm mê hoặc, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi người không sợ chết tự dâng đến tận cửa.



Và bộ dáng như vậy của nàng khiến bụng dưới của hắn thắt chặt, suýt chút kìm chế không nổi muốn đè nàng ở thân dưới, yêu thương nàng thật mãnh liệt.



Nàng như vậy, thật đúng khẩu vị của hắn, thật là đúng với khẩu vị của hắn quá đi!



Yêu tinh.



Hắn âm thầm nghiến răng, vầng thái dương giật giật, đột nhiên ẵm nàng lên, giữ khuôn mặt của nàng vào trong lòng mình, không cho kẻ khác trông thấy nét mặt quyến rũ hiện giờ của nàng.



Hắn không biết rằng, đây đích thực là phương diện xinh đẹp nhất của Lâu Thất. Đây là trạng thái của nữ hoàng hắc ám thời hiện đại mỗi khi nhận được nhiệm vụ cao cấp, và các nhiệm vụ đó là…



Thông thường đều là giết người.



Giết không phải các dạng bình thường, mà là những kẻ hầu như ai cũng nghĩ không thể nào giết được.



Kết cục của các nhiệm vụ đó là…



Thông thường thì nàng hoàn thành một cách xuất sắc. Những kẻ đáng chết thì sẽ phải chết.



Đây là Lâu Thất khi tiếp nhận cuộc khiêu chiến, là Lâu Thất tràn đầy chiến ý nghiêm túc, là Lâu Thất tự tin đến mực cuồng ngạo.



Bản thân con người Trầm Sát cũng như vậy, cho nên hắn mới bị bộ dáng này của Lâu Thất thu hút, và sự thu hút đó thực sự có thể chết người, khiến dòng máu vốn dĩ lạnh lùng của hắn ta sôi ùng ục.



Những người khác bị cử động của hắn làm giật mình.



Khuôn mặt của các thị nữ đều đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập mạnh. Đây đây đây, giữa chốn đông người, Đế Quân đại nhân, đây chẳng phải là những việc chỉ nên thực hiện trong khuê phòng hay sao?



“Khụ khụ, mau dẫn đường đi.” Hỏa lên tiếng nhắc nhở thị nữ dẫn đường, nhưng ánh mắt của hắn thì bắt gặp đôi mắt long lanh tựa con nai ngơ ngác của A Mộc đang nhìn hắn chằm chằm, trong đầu hắn đột nhiên nổi lên hình cảnh ở Bách Trùng Cốc bờ hoa Tam Sinh trước kia, hắn hôn lên đôi môi mềm mại đó.



Trên đỉnh núi của Vấn Thiên Sơn, Quan Vân Đình, Nạp Lan Họa Tâm nghiến chặt môi khi thu cảnh tượng ở phía xa xa kia vào đáy mắt, khuôn mặt tràn đầy nỗi hận thù đến nỗi méo mó.



Cô ta rốt cuộc được gặp lại Trầm Sát rồi.



Hồi trước cô luôn nghĩ rằng, gặp lại hắn, cho dù trong lòng hắn có phải còn hận còn oán đối với cô, đối với Vấn Thiên Sơn, đối với cha của cô, nhưng chỉ cần cô chăm chú ăn mặc, dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất xuất hiện trước mặt hắn, nhất định khiến cho vật vạn trong trời đất xung quanh hắn đều trở nên tối màu, trong mắt trong tim chỉ còn lại mình cô.



Dù sao thì, cô ta tuyệt sắc như thế kia mà.



Từ nhỏ đến lớn, phụ thân sư bá sư thúc sư huynh đệ, những người gặp qua nàng, toàn bộ người dân trong thiên hạ nghe danh của nàng đều nói thánh nữ của Vấn Thiên Sơn là xinh đẹp nhất, có sự tôn vinh khen ngợi như vậy, đã sớm khiến bản thân cô ta tin tưởng sâu sắc, cô ta là nữ nhân đẹp nhất trong thiên hạ, chỉ cần cô dịu dàng bước đến bên cạnh Trầm Sát, hắn sẽ như những người nam nhân khác, si mê cô.



Vì muốn chuẩn bị cơ hội xuất hiện trước mặt hắn một cách xinh đẹp nhất hoàn hảo nhất, cô ta đã nhẫn nhịn tuổi xuân xanh non nớt của mình không đi gặp hắn, sau này có thời gian thích hợp, cô lại phải thủ hiếu cho mẫu thân vừa qua đời, nhưng cô luôn tự dặn lòng rằng, thời gian chờ đợi càng lâu dài, thì lúc hắn gặp lại cô sẽ càng chấn động.



Cô đã tưởng tượng vô số lần về cảnh tượng gặp lại với hắn, nhưng chưa bao giờ có một cảnh giống như vậy, nhìn hắn ở trước mặt bao nhiêu người, ẵm một nữ nhân khác.



Tố Lưu Vân đứng bên cạnh nhìn bộ dạng này của cô, trong mắt lóe lên tia cười cợt chế giễu, vừa lúc Nạp Lan Họa Tâm quay đầu lại, cô liền ẩn giấu đi rất tốt.



“Chẳng lẽ Lưu Vân tiên tử không có một chút không cam lòng nào sao?” Nạp Lan Họa Tâm nhìn Tố Lưu Vân.



Hôm qua Tố Lưu Vân đã đến Vấn Thiên Sơn, bởi vì cô cô của cô ta là người trong viện của phụ thân Nạp Lan Họa Tâm, cho nên mối quan hệ của bọn họ có chút kì dị, số lần gặp nhau của hai người từ nhỏ đến lớn có thể đếm được, nhưng thân là nữ nhân đẹp thứ hai trong mắt dân thiên hạ, tên của hai người họ luôn được gắn chặt nhau cũng rất hiểu rõ về đối phương.



“Thánh nữ nói đùa rồi.” Tố Lưu Vân chỉ lạnh nhạt trả lời một câu.



“Ta đâu có tâm trạng gì nói đùa với ngươi? Bây giờ chúng ta đang chung một con thuyền, chúng ta hãy hợp tác với nhau.” Nạp Lan Họa Tâm nói.



“Hợp tác?” Tâm tư của Tố Lưu Vân hơi lung lay.



Đáy mắt của Nạp Lan Họa Tâm lóe lên tia sát ý, nói: “Ngươi hãy suy nghĩ kĩ, nếu ta trở thành Hoàng Hậu của Đại Thịnh, thì ngươi có thể làm Quý Phi, nhưng ả tiện nhân Lâu Thất kia thì không cho phép bên cạnh Trầm Sát có thêm nữ nhân nào khác!"



"Lưu Vân nghĩ rằng, tâm tư của thánh nữ đối với Đế Quân cũng thế thôi." Với tính cách của Nạp Lan Họa Tâm, sao có thể nhẫn nhịn người nam nhân mình yêu đến cố chấp bên cạnh có hình bóng của một nữ nhân khác?



Nạp Lan Họa Tâm hừ một tiếng, nói thẳng thắn: "Không sai, ta chắc chắn không cho phép! Nhưng mà…"



Cô ta tiến đến gần Tố Lưu Vân, đè thấp giọng xuống, nói vài câu.



Tố Lưu Vân ngạc nhiên nhìn cô ta.







Sau khi Lâu Thất bị Trầm Sát ẵm vào phòng liền ngọ nguậy, "Chàng thả ta xuống, tự dưng nổi khùng cái gì vậy?"



Lời vừa dứt, hắn đã thả nàng xuống, nhưng lập tức giữ lấy sau gáy của nàng, đôi môi bốc lửa hạ xuống, ngậm một cách chuẩn xác và dữ dội chiếc môi của nàng.



Nụ hôn này, Lâu Thất cảm nhận được tình cảm cuộn trào của hắn một cách chân thật, kịch liệt đễn nỗi suýt nhấn chìm cả nàng. Trong lòng nàng mềm nhũn đi, vốn còn định nổi giận với hắn, cũng tiêu tan không ít.



Khó khăn lắm Trầm Sát mới buông nàng ra, nhìn lướt qua, thấy một gương đồng ở bàn trang điểm trong phòng, âm thanh trầm khàn nói: "Bổn Đế Quân cho nàng xem người nữ nhân xinh đẹp nhất."



Nói xong, lại ẵm nàng lên, đi vào phía bên trong.



Lâu Thất sững sờ, giận dữ liếc lấy hắn, cơn giận khi nãy vừa tan biến, hắn chẳng phải đang khích dậy thêm lần nữa chứ? Định lên tiếng, thì bị hắn ấn ngồi trên chiếc ghế trang điểm, hắn giơ tay điều chỉnh chiếc gương về phía của nàng, tựa sau lưng nàng, như ôm cả con người của nàng vào lòng, thì thầm bên tai: "Nhìn."



Trong gương không chỉ có khuôn mặt đang đỏ bừng bởi nụ hôn vừa rồi của nàng, mà còn có đôi mắt sâu sắc dung nhan tuyệt đỉnh của hắn.



"... Người nữ nhân xinh đẹp nhất, và người nam nhân xứng đôi với nàng ấy nhất."



Nghe câu nói này của hắn, Lâu Thất cuối cùng nhịn không nổi cười phụt thành tiếng, "Đế Quân, mặt mũi của chàng đâu?"



Nàng thật không thể tưởng tượng được, Đế Quân đại nhân lạnh lùng như vậy, mà còn biết nói lời ngon ý ngọt, điều này khiến nàng cảm thấy có chút không hài hòa, nhưng không thể phủ nhận, nàng như một nữ sinh vừa chớm nở mối tình, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.



Không có cách chữa nữa rồi, nàng hoàn toàn hết cách chữa rồi.



Nàng quay người lại, đối mặt với hắn, giơ tay nắm lấy cổ áo của hắn. "Bây giờ có nói hay không, lúc đó có phải chàng hứa hẹn cô cô của Tố Lưu Vân điều kiện làm nhục quyền lợi của quốc gia gì không?"



Sắc mặt của Trầm Sát có chút bất lực, "Trong mắt của bổn Đế Quân lúc đó, chuyện đó thì có là gì, cho nên đã hứa hẹn với bà ta."



"Cho nên, là cái gì?"



"Bổn Đế Quân nói rồi thì nàng không được quậy phá."



Lâu Thất liếc hắn: "Có thể nói được chưa?"



"Bà ta hi vọng bổn Đế Quân sau này có thể sinh ra một huyết thống với bất kì nữ nhi nào đó của Tố gia, và nữ nhi của Tố gia, trước kia, bổn Đế Quân cảm thấy… chỉ có Tố Lưu Vân…"



Trầm Sát nói xong liền cảm thấy bầu không khí trong phòng bỗng dưng thấp nén đến đáng sợ, quả nhiên giống hệt với sự giận dữ trước kia của hắn.



"Đế Quân đại nhân cảm thấy, nữ nhi của Tố gia, Tố Lưu Vân có thể tiếp nhận được hay sao? Chàng cảm thấy có thể lựa chọn cô ta làm đối tượng thực hiện lời hứa trước kia sao? Cho nên, luôn có sự bao dung rộng lượng đối với cô ta?" Lâu Thất lạnh lùng, cười cợt nhìn lấy hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK