Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337




Thạch Minh Cơ nghe xong liền ngẩn người: "Ta, ta đi ra khỏi đó bằng cách nào ư?"



"Ngươi sẽ không nói là ngay cả bản thân ngươi cũng không biết đấy chứ?"



"Để ta nhớ lại đã..." Thạch Minh Cơ đột nhiên gõ lên đầu một cái, "Kỳ lạ thật, ta thật sự không nhớ nổi, rốt cuộc ta đã đi ra khỏi đó bằng cách nào nhỉ?"



Lâu Thất nhìn, kiên nhẫn chờ hắn nhớ lại.



Nhưng dù vò đầu bứt tai cố gắng hồi tưởng lại thế nào,Thạch Minh Cơ cũng không nhớ ra được điều gì, như thể đoạn hồi ức đó đã bị đánh mất vậy. Mà nhìn bộ dạng của hắn, cũng không giống như đang diễn kịch.



"Ta nói thật đó, thật sự khi đó ta có chút mơ màng, tỉnh dậy đã thấy mình nằm bên ngoài rừng hoa hạnh rồi, hơn nữa ta còn biết có rất nhiều ong độc ở bên trong." Thạch Minh Cơ cũng thấy có gì đó không thể lý giải được, trước đó hắn cũng chẳng hề để tâm đến chuyện này, bây giờ nhắc đến mới phát hiện ra đoạn ký ức kia đã không còn nữa rồi."



Nhìn về phía rừng hoa hạnh, cả bọn đều thấy ớn lạnh.



"Chẳng lẽ bên trong có quái vật, và con quái vật đó sẽ ăn hết ký ức của con người?" Suy nghĩ kỳ quái của Lâu Tín khiến Lâu Thất không nhịn được muốn gõ vào đầu hắn.



"Cái đầu của ngươi tưởng tượng cũng tốt đấy. Ký ức bị mất đi, rất có thể hắn vừa mới vào rừng hoa hạnh đã bị trúng thuốc gây mê, hoặc là bị thôi miên, tính chất của hai việc này cũng không khác nhau là mấy."



Nghe Lâu Thất lý giải như thế, bầu không khí căng thẳng ban nãy nhanh chóng biến mất.



"Nói thế thì, liệu có người ở bên trong rừng hoa này không?" Trần Thập hỏi.



"Không." Trả lời hắn là Trầm Sát, "Chẳng có bất kỳ khí tức của người nào cả." Dựa vào nội lực của mình, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được liệu trong rừng hoa này có người hay không.



Nhưng khu rừng lại không lớn.



"Hắn vẫn đi ra khỏi khu rừng này mà chẳng hề hấn gì đấy thôi." Trần Thập lại nói.



Lâu Thất tiến lên trước hai bước, khẽ nói: "Đó mới chính là mấu chốt của mọi chuyện. Khả năng nào cũng có thể xảy ra, hay là cược một ván đi?"



Cả bọn liền ngẩn người: "Cược?"



Thay đổi bất thình lình, bọn họ theo không kịp tiết tấu của Đế Phi được.



Lâu Thất trợn mắt nhìn, "Đúng rồi, cược đi, mọi người đưa ra đáp án của mình, trong rừng có gì, lý do tại sao Thạch Minh Cơ lại mất đi một đoạn ký ức như vậy, sao hắn lại có thể bình an vô sự đi qua khu rừng này. Đoán đúng hoặc gần đúng sẽ được thưởng một trăm lượng bạc."



Lâu Tín lập tức nói: "Cô nương, người và Đế quân mà đoán thì thế nào cũng gần đúng sự thật nhất!"



Lâu Thất liếc xéo: "Có chí khí lên một chút được không hả? Thế này đi, bổn cô nương và Đế quân sẽ không tham gia."



"Vậy, vậy bọn ta có thế tham gia chứ?" Thạch phụ hỏi. Một trăm lượng bạc, rất có sức hút với bọn họ. Mặc dù đã lui về ở ẩn, nhưng cách một khoảng thời gian lại phải nhờ Thạch Lỗi mua giúp một vài thứ đem từ bên ngoài vào.



"Được, ngươi được tham gia, nhưng Thạch Minh Cơ thì không được, trong chuyện này hắn là người có liên quan."



Lâu Thất nhìn quanh một vòng, "Thế giờ đã nghĩ xong chưa nào, nghĩ xong rồi thì có thể trả lời"



Nguyệt Vệ nói: " Thuộc hạ nghĩ, ong độc trong rừng có khả năng gây hôn mê, Thạch Minh Cơ bị đốt, nhưng độc lại không gây nguy hiểm đến tính mạng, nên hắn vẫn còn một chút ý chí, mơ mơ màng màng tự mình đi ra."



Lâu Thất gật đầu, nhìn Trần Thập. Trần Thập tức thì hắng giọng, "Cô nương, nếu thuộc hạ đoán đúng, cũng cần một trăm lượng bạc kia, chỉ mong cô nương có thể thứ lỗi cho thuộc hạ..."



Lâu Thất không còn gì để nói.



"Thuộc hạ nghĩ, có thể là do hương hoa không thích hợp, có thể là do hương hoa đã dẫn Thạch Minh Cơ đi."



Lâu Tín nhanh nhảu nói tiếp: "Thuộc hạ vẫn cảm thấy, có thể là do một loài thú biến dị nào đó..."



"Lâu Tín, có loài thú biến dị nào cơ chứ, chẳng lẽ ngươi định nói con thú đó đảm nhiệm chức vụ kéo xe đưa người ra bên ngoài đấy hả?" Trần Thập không nhịn được phì cười.



Lâu Tín đang định phản bác lại, thì Lư Đại Lực vội vàng kêu lên: "Không đúng không đúng, ta đoán là do có cơ quan! Đạp phải cơ quan đó, liền bay vèo một cái ra bên ngoài!"



"Ha ha ha." Cả bọn cười ầm lên.



Thạch phụ là người cuối cùng nói, "Lão già này nghĩ, đó là Tiên Hoa "



Ý kiến này khiến cả bọn ngẩn người.



Lâu Thất cũng ngây ra, "Tiên Hoa?" nàng lại thấy đây là một ý kiến rất mới lạ, "Nói thế tức là?"



"Thực ra, ở nơi Long Dẫn Tộc chúng tôi sinh sống có một truyền thuyết như thế này, truyền rằng bởi vì trong rừng có một Tiên Hoa rất xinh đẹp, nên ở đó hoa đào, hoa hạnh, hoa hạnh mọc rất nhiều, sinh sôi nảy nở trên một vùng rộng lớn, Tiên Hoa cai quản sự nảy nở và tàn lụi của tất cả hoa trong rừng, nhưng thiên giới có thiên quy, thần tiên không được để người phàm trần phát hiện sự tồn tại của mình. Nhưng Tiên Hoa ở trong núi rừng lại quá cô đơn hiu quạnh, mọi người nghĩ xem, năm tháng dài đằng đẵng, thế mà vẫn chỉ cô đơn một mình, thì sẽ cô đơn đến thế nào chứ. Cho nên, mỗi lần có người đến, Tiên Hoa lại giữ người đó ở lại một lúc, cùng người đó nói chuyện, nghe ngóng xem thế giới bên ngoài ra làm sao, nói chuyện phiếm. Nói chuyện xong, sẽ dùng tiên thuật đưa người kia ra ngoài, đồng thời làm người nọ quên đi chuyện trước đó, như thế sẽ vẹn cả đôi đường đúng không?"



Cả bọn say mê nghe, Tiên Hoa?



Lâu Thất không nhịn được quay ra nhìn Trầm Sát, "Chàng thấy thế nào?"



"Làm gì có tiên." Trầm Sát chỉ hờ hững nói một câu.



Lâu Thất nhíu mày, nói: "Được rồi, mọi người đã nói ra hết đáp án của mình rồi, đi vào bên trong xem thế nào là biết ngay, đã uống hết thuốc phòng độc rồi chứ?"



"Uống rồi."



"Được, đi thôi." Lâu Thất đi lên trước dẫn đầu, nhưng Trầm Sát lại kéo nàng lại, liếc nhìn Nguyệt Vệ. Nguyệt Vệ gật gật đầu, chắp tay, cùng Trần Thập đi lên trước dẫn đầu, dẫn mọi người vào trong rừng.



Lâu Thất nhún vai, nàng gần như đều ở một mình, nếu cùng hành động với bạn đồng hành cũng sẽ phân công hợp tác trước, làm bề trên đứng ra chỉ đạo, nàng thực sự không quen, nhưng không có nghĩa là nàng không biết.



Không có một đoàn binh nào lại để cho chủ soái đi tiên phong dẫn đầu cả. Những thứ mà nàng phải làm quen vẫn còn rất nhiều.



Bốn bề yên tĩnh, hoa hạnh rụng đầy mặt đất, hương hoa xộc vào mũi, cả bọn cũng không rõ liệu hương hoa này có độc hay không. Nhưng đã uống thuốc rồi nên cũng thoải mái hít thở hơn, bởi bọn họ có niềm tin mãnh liệt vào thuốc phòng độc của Lâu Thất,.



Đi được một đoạn, bọn họ nghe thấy tiếng ong mật vo ve vo ve, có vài con bay qua trước mặt, nhưng những con ong mật đó không chích bọn họ, trái lại lại đậu trên những cánh hoa, có vẻ như loài ong mật này sợ tiếng động."Không phải nói là ong độc sao?" Lâu Thất nhìn Thạch Minh Cơ.



Thạch Minh Cơ ngây người không nói được gì.



Trầm Sát đột nhiên giơ tay, nhón trỏ và ngón giữa kẹp một con ong mật, đưa đến trước mặt Lâu Thất để nàng quan sát. Lâu Thất quan sát một chút rồi nói: "Loại ong mật này không có độc."



Không có độc? Vậy chuyện là thế nào đây?



"Ta, ta cũng không biết nữa..." Thạch Minh Cơ ngơ ngác, hắn cũng không biết vì sao lại cảm thấy những con ong mật đó có độc.



Lâu Thất ngắt một bông hoa xuống, tỉ mỉ quan sát, lắc lắc đầu: "Hoa cũng không có độc."



Đều không có độc, vậy chuyện này rốt cuộc là thế nào? Lâu Tín đột nhiên nhìn ngang nhìn dọc, "Liệu có giống như những gì tôi đã nói, trong đây có thú biến dị không?"



"Ngươi đừng có chấp niệm về con thú biến dị mãi nữa!"



Lâu Thất vừa dứt lời, trước mắt liền hoa lên, giống như có một bóng hình nào đó vụt qua phía trước cây hoa. Nhưng khi nàng nhìn kỹ, lại thấy trước mắt ngoài mấy cây hoa hạnh ra thì chẳng có bất kỳ thứ gì khác.



Nàng đột nhiên nắm lấy tay Trầm Sát, ngước đầu nhìn hắn. Hắn gật nhẹ đầu với nàng.



Không phải chứ, như thế tức là hắn cũng nhìn thấy rồi! Nhưng chắng phải trước đó hắn không cảm thấy được sự xuất hiện của con người ở đây mà! Trừ khi kẻ đó có nội lực mạnh hơn hắn rất nhiều, nếu không sẽ không thể nào đánh lừa được cảm giác của hắn được!



Lúc này, biểu tình trên mặt Lâu Thất bắt đầu trở nên nghiêm trọng, nếu như có một người ẩn nấp trong này, mà công phu của kẻ đó lại mạnh hơn nàng và Trầm Sát...



Thế nhưng nàng không cảm thấy bản thân đã tự chuốc lấy phiền toái vào người một chút nào cả.



Trầm Sát nói: "Đừng sợ, có bổn Đế Quân ở đây rồi."



Lâu Thất sửng sốt, ai nói là nàng sợ nào, nàng không sợ tốt hay xấu...



Nàng chợt nhận tra từ hôm qua đến giờ Trầm Sát cứ đối xử với nàng như thể nàng là một cô nhóc vậy.



Bọn họ tiếp tục đi, bước chân rất nhẹ, càng đi, hương hoa lại càng nồng hơn. Nguyệt Vệ và Trần Thập đi đầu, nhất mực đề cao cảnh giác, bất thình lình, cả hai đều dừng lại.



"Đế Quân, Đế Phi, trước mặt có một ngôi mộ."



Mộ, lại là mộ. Chẳng lẽ nơi đây là một quần thể mộ lớn sao?



Lâu Thất nghe xong không nói gì.



"Đến xem đi." Trầm Sát nói.



Bọn họ đến gần ngôi mộ, càng lại gần liền phát hiện ra, đó vốn dĩ không phải là một nấm mồ, chỉ là một tấm bia đá, hơn nữa còn là một tấm bia đá không được khắc chữ bên trên.



Sở dĩ biết đó là bia, là bởi vì nó được trạm trổ giống với hình dạng của một chiếc bia mộ, bên trên còn được khắc hình một bông hoa hạnh. Trên đỉnh tấm bia đá kia, được đục một lỗ nhỏ, trên đó treo một chiếc chuông nhỏ màu vàng.



Gió thổi qua, chiếc chuông phát ra tiếng kêu trong trẻo.



Leng keng. Leng keng.



Leng keng. Leng keng.



Trần Thập đứng đầu đột nhiên cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, trong lòng giật mình lo sợ, đi theo Lâu Thất lâu như vậy, hắn cũng có kinh nghiệm ứng phó với những tình huống bất ngờ xảy ra, phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều, hắn lập tức bịt chặt tai, đồng thời lùi ra sau hai bước.



"Nguyệt Vệ đại nhân, lùi ra sau!"



Nguyệt Vệ bị hắn quát, lắc mạnh đầu, cũng lùi ra sau hai bước cùng hắn.



Kỳ quái là bọn họ lùi ra xa tấm bia kia hơn mười bước thì lại không nghe thấy tiếng chuông nữa, hơn nữa cảm giác mơ hồ trong đầu ban nãy cũng không còn. Uy lực này quả thật quá mạnh, khiến bọn họ có chút kinh hãi.



Đám người Trầm Sát bởi vì khi nãy không bước vào khu vực đó, cho nên không nghe thấy tiếng chuông, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe Trần Thập và Nguyệt Vệ kể lại, mọi người đều hoảng sợ đứng lại, chẳng ai dám tiến lên phía trước.



"Tiếng chuông Hồn Tức."



Lâu Thất nhìn cái chuông kia, hơi nhíu mày, bước lên phía trước.



Trần Thập sợ hãi nhảy dựng lên, theo bản năng giơ tay kéo tay nàng lại, tức thì, một ánh nhìn sắc lạnh bắn về phía hắn.



Hắn nhanh chóng buông tay nàng ra, nói: "Cô nương, nguy hiểm đó."



Trần Thập tỏ vẻ uất ức, hắn chỉ hành động theo bản năng thôi mà.



"Chuông Hồn Tức, ta biết, chỉ có điều ta không ngờ rằng mình lại có thể nhìn thấy loại chuông gió này một lần nữa." Lâu Thất nói, chính nàng cũng ngẩn người.



Dường như nàng đã từng nhìn thấy loại chuông này lúc nào đó rồi?



Nó có tác dụng gì? Nàng có biết hay không?



"Có lẽ cái chuông này đang giở trò quỷ quái, Thạch Minh Cơ cũng đi ra từ đây, tiếng chuông khiến trâm trí người khác trở nên mơ hồ, bởi vì trong đầu thấy mơ hồ, nên những con ong mật mà hắn đã thấy trước đó bỗng trở thành ong độc, cảm thấy bản thân bị ong độc chích nên mới có phản ứng như vậy." Lâu Thất lấy lại tinh thần, nói: "Cho nên, không có ai đoán đúng cả, vẫn tiết kiệm được một trăm lượng bạc."



"Nhưng mà cô nương, đây rốt cuộc là loại chuông gì vậy? Bây giờ chúng ta sẽ đi ra khỏi đây bằng cách nào?" Lâu Tín hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK