Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 657




Lẽ nào sau khi nàng mang thai, việc đó cũng được kiềm chế, số lần ít đi, lần nào cũng khiến hắn không thể thỏa mãn, vì thế hắn đã sắp nhịn tới hỏng luôn rồi chăng?



Lâu Thất cảm thấy không biết phải nói sao.



Trầm Sát không cho nàng có cơ hội lên tiếng, ngậm chặt môi nàng, cắn hôn mạnh hơn, quấn chặt lấy lưỡi nàng khiến nàng có cảm giác tê dại, môi cũng bị hắn hôn phát đau.



Lúc này nàng mới nhớ ra, trong ảo cảnh, hắn có lẽ đã quên mất nàng đang mang thai, chỉ một lòng muốn phát tiết nhu cầu trong người.



Trầm Sát đã đưa tay kéo váy nàng lên.



Chỗ đó nhô lên khiến nàng sắp sửa không thể giữ được eo hắn, sắp sửa mềm nhũn.



Làm chuyện này trong ảo cảnh sẽ như thế nào?



Lâu Thất không biết nhưng nàng biết rằng khi hắn cùng nàng mặc sức hoan ái sẽ bất chấp tất cả, hơn nữa không thể kết thúc trong thời gian ngắn, nếu như để hắn trở thành hoàng đế đầu tiên hành lạc tới chết trong ảo cảnh, có khi nào hắn sẽ cám ơn nàng không?



Lâu Thất bĩu môi, nàng lại nhớ ra, hắn vừa ôm được nàng liền mất kiểm soát, nếu như không phải nàng xông vào ảo cảnh mà là người phụ nữ khác thì sao? Có khi nào hắn ôm một cái là muốn đè người ta ra?



Sao lại có thể chấp nhận được.



Sau khi có thai, nàng có vẻ ghen dữ dội hơn trước.



"Ừm..."



Lưỡi của Trầm Sát đau nhói, vị ngọt tanh lan tỏa trong khoang miệng.



Nàng ta lại dám cắn lưỡi hắn.



Động tác của hắn dừng lại, nguy hiểm nói: "Có phải nàng không muốn xuống giường nữa không?" Dám cắn hắn, đương nhiên hắn không giận việc nàng cắn hắn, mà là nàng cắn hắn vì muốn ngăn hắn tiếp tục.



Nàng lại không để hắn yêu nàng.



Trầm Sát cảm thấy rất tức tối. Cơ thể như muốn nổ tung, sao có thể dừng lại chứ, bây giờ hắn chỉ muốn tiến mạnh vào cơ thể nàng, chiến đấu.



"Trầm Sát, chàng đang trong ảo cảnh! Minh Liệt, Minh Liệt!"



Lâu Thất không thể không nhắc tới Minh Liệt, nếu như bình thường, khi hoan ái nàng tuyệt đối không dám nhắc tới Minh Liệt, như vậy sẽ khiến cho hắn điên cuồng ghen tuông và giày vò nàng cả đêm, nhưng bây giờ nàng cần hắn có cho dù chỉ một chút tức giận để giảm đi ham muốn tình dục.



Quả nhiên, nghe thấy nàng nhắc tới Minh Liệt trong lúc này, sắc mặt Trầm Sát lập tức sa sầm.



Lâu Thất vội vàng nhích người ra một chút, không dám nhảy xuống trong lúc này, cứ nhảy xuống nàng chắc chắn sẽ đụng vào chỗ đó, như thế khắc nào đổ thêm dầu vào lửa?



"Sư phụ của Minh Liệt!" Nàng vội vàng ôm mặt hắn: "Đây là huyễn trận ông ta bày ra! Mọi người đang gặp nguy hiểm, ta cũng gặp nguy hiểm."



Nghe tới nàng có nguy hiểm, ý thức của Trầm Sát lập tức trở về, hắn ôm chặt lấy nàng theo phản xạ.



"Nghe ta nói, bây giờ chàng hãy nói hoàn cảnh và cảm giác ở nơi chàng ở cho ta, nói thật kĩ ta mới biết mọi người đang ở trong ảo cảnh như thế nào!"



Nàng cưỡng chế đi vào ảo cảnh thì chỉ có thể ở bên cạnh hắn, không thể biết được toàn bộ cảm giác của họ, mặc dù cũng có thể cảm nhận được nhưng bên đó là một màu đen kịt, thò tay ra không thấy năm ngón tay, nếu không nàng đâu cần phải bám lên người hắn.



Trầm Sát toàn thân hơi cứng đơ, bộ dạng của hắn lúc này, thà rằng không tỉnh lại hẳn còn hơn. Người đã tỉnh nhưng cơ thể vẫn chưa được hạ hỏa.



"Sát!"



"Thất Thất, đừng gọi bổn đế quân!" Hắn nghiến răng nghiến lợi.



"Hừm."



Khó khăn lắm mới đợi được hắn chậm lại, Lâu Thất cảm giác cơ thể cương cứng của hắn thả lỏng ra, bản thân nàng cũng thở phào.



Trầm Sát trầm giọng nói: "Bổn đế quân vẫn đang trong ảo cảnh? Còn nàng thì sao?" Nàng chân thực như vậy, cơ thể vừa thơm vừa mềm mại, nàng cũng là trong ảo cảnh sao?



Nói tới đây trong lòng Lâu Thất cảm thấy vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Vì trong trái tim hắn là nàng nên trong ảo cảnh nàng mới trở nên chân thực tới vậy, vì thế hắn mới mất kiểm soát, từ một khía cạnh nào đó có thể nói lúc này toàn tâm toàn ý hắn vẫn đang nhớ tới nàng, lo lắng cho nàng.



Nếu không yêu sâu sắc, sao có thể như vậy được.



"Ta ở một nơi nào đó trên sông, tạm thời không ra được, bây giờ ta đang dùng Khống Mộng Yểm để vào trong ảo cảnh của chàng, chàng nghe cho rõ, bây giờ chúng ta sẽ đặt ra một ám hiệu, ta không biết huyễn trận này khi nào mới phá được, chàng phải ghi nhớ, nếu cảm thấy bất ổn phải nói ám hiệu với ta."



"Ám hiệu gì?"



"Cục cưng!"



Trầm Sát: "..."



Nếu như nàng gọi hắn là cục cưng...



Sao cứ có cảm giác không ăn nhập chút nào vậy.



"Ta nói là cục cưng của chúng ta!"



Trầm Sát lập tức nhớ ra, nàng đang có thai, vừa rồi nếu hắn không dừng lại được...



Lâu Thất biết hắn đang nghĩ gì, lập tức nói: "Ta không sao, chỉ bị nhốt trong ảo cảnh, chàng sẽ rất nguy hiểm. Mau nói cho ta biết tình hình của mọi người hiện tại."



Trầm Sát tập trung tinh thân, dần dần lại nghe được tiếng Nguyệt và Trần Thập, nghĩ tới biểu hiện của Trần Thập trong nước lúc nãy, sắc mặt hắn lại đen như đít nồi.



Hắn trầm giọng nói với nàng tình hình ở đây. Nguyệt và Trần Thập cũng nghe thấy giọng hắn, hai người liền tiến gần về phía hắn.



Khi nói tới việc Hiên Viên Hoan Thiên bất ngờ biến mất, Lâu Thất giật mình: "Đại ca ta biến mất rồi sao?"



"Xuống nước không được bao lâu thì không thấy hắn đâu nữa."



Lâu Thất trầm ngâm một lát nói: "Bất luận thế nào đi chăng nữa, mọi người không được dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, ta sẽ nghĩ cách phá ảo cảnh này sau đó tìm lão đạo sĩ thối và phụ hoàng."



Có lão đạo sĩ thối, chi ít có thể giúp nàng rất nhiều việc.



Lâu Thất thở mạnh một hơi, mở choàng mắt ra, nhất thời trong đầu không có manh mối gì, căn bản không nghĩ ra được cách nào để phá trận pháp này. Chủ yếu là do nàng không biết đây là trận pháp gì, chỉ biết nàng có thể bị coi là trận nhãn chứ không biết phải phá giải thế nào. Nếu như nàng có thể xuống nước có thể sẽ dễ tìm ra cách hơn, nhưng bây giờ nước lạnh thế kia, nàng lại đang có thai, nàng không dám mạo hiểm.



Có lẽ, Minh tiên sinh cũng biết chắc điều đó vì thế mới yên tâm bỏ nàng lại đây.



Lúc này, vách đá chảy một dòng nước nhỏ ở sau lưng nàng bỗng vang lên một tiếng.



Lâu Thất mới đầu tưởng mình nghe nhầm, lặng yên một hồi lại có tiếng động vang lên.



Bên đó có người!



Nơi này là một hang động tối ẩn trong khe núi, vách đá bên kia nàng cứ tưởng là núi, lẽ nào bên đó trống rỗng.



Nàng đứng dậy, cảm thấy nơi này lại lạnh hẳn đi, gió lạnh giống như cắt da cắt thịt, trong động tối nơi nào cũng là khe trống, gió từ những nơi đó thổi vào, vô cùng giá lạnh.



Cho dù bây giờ nàng không xuống nước thì cũng không thể ở đây lâu.



Lâu Thất lấy từ eo ra một viên thuốc điều chế theo cơ thể của mình, thuốc vừa cho vào miệng đã tan ra, chảy xuống dạ dày, một luồng khí ấm lập tức lan tỏa khắp toàn thân.



Cũng may trong đai lưng của nàng vẫn còn đủ loại thuốc này.



Lâu Thất bước lại bên kia, lấy tay cạy một hòn đá xuống, gõ ba tiếng xuống vách đá. Nếu như có người tìm tới đây, rất có thể là lão đạo sĩ thối, trong lòng nàng ít nhiều cũng có hi vọng.



Đợi một lát, bên kia quả nhiên vọng tới bốn tiếng gõ.



Lâu Thất vui mừng, lần này nàng gõ ba tiếng dài hai tiếng ngắn.



Bên kia liền trả lời hai tiếng dài ba tiếng ngắn.



"Đúng là lão đạo sĩ thối."



Lâu Thất vô cùng vui mừng, lập tức truyền âm qua: "Lão đạo sĩ thối, lão có nghe thấy tiếng con không?"



Lập tức Lâu Thất nghe được giọng của Hiên Viên Chiến có chút tủi thân: "Con gái ngoan, con chỉ nghĩ tới lão tam, không nhớ phụ hoàng sao?"



"Phụ hoàng!"



Tốt quá, họ không sao cả!



Nhưng, sắc mặt Lâu Thất mỗi lúc một sa sầm, họ ở đây cũng có nghĩa là họ cũng vào trong trận, nếu như không phá trận thì sẽ chết toàn bộ, chả ai chạy thoát được.



"Khụ khụ..."



Nàng nghe thấy tiếng ho của lão đạo sĩ thối, lập tức lo lắng: "Lão đạo sĩ thối, lão bị thương rồi sao?"



"Bị thương nhẹ thôi, con tránh xa ra một chút, ta tìm thấy một chỗ sơ hở ở đây, bây giờ đang cố phá vỡ vách đá."



Lâu Thất giật mình: "Lão đạo sĩ thối, chỗ con là trận nhãn!" Cưỡng chế vào trận nhãn, trận pháp không biết sẽ thay đổi thế nào, hơn nữa lại rất nguy hiểm.



Hiên Viên Lại ậm ừ một tiếng: "Ta biết, ta biết, ta biết đây là trận pháp! Nơi này nhất định là sơ hở của trận pháp, con lùi lại!"



Ông ta biết đây là trận pháp! Lâu Thất lập tức lùi lại, rất nhanh, bùm một tiếng, vách đá phía trước lập tức bị phá vỡ một lỗ, mảnh vụn bay tứ tung, nước bắn tung tóe.



Mấy bóng người nhanh chóng xông vào, tới ngay bên cạnh nàng,



Trước mắt cảnh sắc thay đổi, quang ảnh chớp nhoáng lướt qua khiến người ta choáng váng.



"Mấy tiểu tử kia, giữ chặt lấy!" Hiên Viên Chiến thét lên.



Chả mấy chốc, quang ảnh dừng lại, họ mở mắt ra, đồng loạt hít một hơi thở lạnh.



Trước mắt vẫn là động tối ẩm thấp, nhưng bốn bề xung quanh, trên đầu, trước sau, trong nước toàn bộ là rắn màu đen, dày đặc, ngẩng đầu, phì lưỡi, chỉ để lại một khoảnh nhở cho Lâu Thất hoạt động, những chỗ khác đều là rắn.



Lâu Thất sởn da gà.



"Tiểu Thất sợ rắn nhất." Hiên Viên Lại xoa mũi.



Hiên Viên Chiến ngạc nhiên quay đầu nhìn Lâu Thất, cố nhịn cười: "Phụ hoàng còn tưởng con không sợ trời không sợ đất, con lại đi sợ thứ này sao?"



Lâu Thất cạn lời: "Vì chúng nó mềm nhũn bò trên mặt đất, rất ghê tởm."



Đám người Thiên Nhất không biết phải nói sao, đế hậu, vương gia, Chiến Hoàng, nơi nguy hiểm thế này, lại còn ở trong đại trận, chúng ta có thể nói điều gì nghiêm túc hơn được không?



Lâu Thất hắng giọng, ánh mắt nhìn qua người họ: "Sao mọi người tìm được tới nơi này?"



Hiên Viên Lại lập tức kiêu ngạo: "Là ta, dựa vào ta! Con không biết chứ, năm xưa ta có nhìn thấy một cuốn cổ tịch ở trong sư môn, trong đó có nhắc tới trận pháp này, hơn nữa trận pháp này có ba chỗ sơ hở..."



"Sao lão không nói với con? Lão giấu nghề?" Lâu Thất liếc nhìn ông ta.



"Giấu nghề gì chứ! Nếu không phải bây giờ nhìn thấy ta cũng không nhớ ra." Hiên Viên Lại cả giận nói: "Nhưng ta cũng không biết phải phá giải thế nào, trong sách không viết."



Cuốn sách nát đó thổi phồng uy lực của trận pháp, nói cái gì mà mặc dù có ba chỗ sơ hở nhưng cũng không ảnh hưởng tới uy lực và sát lực của nó, muốn phá giải đúng là khó như lên trời.



Lâu Thất khẽ nheo mắt, để lộ biểu cảm khá giống U U: "Con nghĩ, chúng ta ở những nơi khác nhau, nếu đại ca không sao thì cũng đang ở một nơi khác. Chúng ta có thể tấn công bốn hướng, cùng phá giải huyễn trận này!"



Nàng nhớ ra, huyễn trận có một sơ hở lớn nhất.



Đương nhiên, sơ hở này cần người trong trận đồng tâm hiệp lực mới có thể trở thành sơ hở.



"Đại ca của con đi đâu rồi?" Hiên Viên Chiến nhíu mày.



Hiên Viên Lại nhìn Lâu Thất: "Con dùng Khống Mộng Yểm?" Bây giờ nàng không còn là một người, làm vậy có sao không?



Lâu Thất lắc đầu: "Đại ca không biết đi đâu, nhưng lão đạo sĩ thối có cách tìm ra huynh ấy. Con tìm xong sẽ dùng Khống Mộng Yểm liên hệ với họ." Nàng nhìn bầy rắn xung quanh, mặt sa sầm, "nhưng những thứ này sẽ ảnh hưởng tới con." Nhìn đã thấy ghét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK