Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 348




Lâu Thất cũng không để đám quan viên này có cơ hội thở dốc, nàng lại lạnh giọng lên tiếng: "Trưng binh, trưng binh để làm gì hả? Nếu đã dựa vào việc Đế quân lấy con gái nhà người ta, sẽ không có chuyện gì, còn nhìn chằm chằm vào đồ cưới của người ta làm gì? Một vạn binh? Ta nói cho các ngươi biết, nếu muốn cái gì sao không tự mình đi lấy. Muốn binh thì tự mình đi trưng. Nói dễ nghe thì dùng nhiệt huyết của các ngươi, dùng quân đội của các ngươi đi, nói đơn giản là dùng quân đội nói chuyện. Các ngươi nhìn chằm chằm vào một vạn binh lính người ta mang đến, vui mừng như con chuột tha được miếng bánh từ bếp nhà người khác, cũng không thèm nghĩ miếng bánh này có độc hay không. Dã tâm của Cao Ngọc Hổ rõ rành rành ra đó, nếu hắn thực sự quy phục, sao hắn lại có thể giao thành ra chỉ để xin Đế quân cho hắn một chức vị tốt? Hắn xây thành, xây dựng quân đội, lại tùy ý đưa một vạn binh cho một nữ nhi có thể dẫn binh gả đến đây, một vạn binh này thực sự đều sẽ nghe theo các ngươi chắc? Dùng một nữ nhi, một vạn binh, đổi lấy thời gian để Tùng thành cố gắng phát triển, chờ thời cơ đến, Cao Anh Anh dẫn một vạn binh tiếp ứng bên trong, lập tức có thể quét sạch thành Phá Vực này của ngươi rồi."



Sắc mặt Kỷ Thắng Hồng càng ngày càng trắng, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nghe đến đây, theo bản năng hắn biện giải cho mình: "Đế Phi, đây chỉ là người suy đoán..."



Lâu Thất rất thản nhiên đáp lại: "Không sai, đây là suy đoán của ta, nhưng Cao Ngọc Hổ là gì của ngươi? Hắn là người lương thiện kiếp trước đã cứu vớt cả dải ngân hà sao? Không thân không thích, không lý do gì để hiểu rõ, ngươi tin hắn trăm phần trăm, hắn nói gì cũng là thật hả?" Nàng dừng một chút lại thêm một câu: "Ngươi có phải tên ngốc không?"



Vừa nghe được lời này, Ưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, đang cố gắng suy nghĩ, thì lửa đạn của Lâu Thất đã trực tiếp đánh đến người hắn: "Ưng vệ đại nhân, còn ra sức suy nghĩ gì nữa? Đúng vậy, không sai, lời này cũng hỏi ngươi đó. Phi Hoan kia nói gì ngươi cũng tin, trực tiếp để nàng ta vào thì thôi đi, lại còn lấy lễ của khách quý ra tiếp đón. Nàng ta đột nhiên đổi giọng nói nàng ta là Thúy Hoa, ngươi còn không nhanh động não nghi ngờ một chút rốt cuộc là chuyện gì, lại còn muốn đem nàng ta đẩy đến làm phi tử của chủ tử ngươi, ngươi ngốc hả?"



Nguyệt sờ sờ mũi, liếc Ưng một cái, vừa đồng tình lại vừa không có cách nào đồng tình. Cũng trách hắn, tối qua không kịp nói chuyện về Thúy Hoa kia với Ưng...



Có điều, hỏa lực này của Đế Phi bốc lên cũng không lưu tình chút nào a. Nàng hung hăng tát vào mặt mọi người một trận thế này, ngay cả hắn cũng thấy đau.



Thực ra tối qua khi trở về hắn cũng phát hiện ra một vấn đề, những quan viên mới thăng chức lần này tựa hồ đều có chút lâng lâng. Bọn họ muốn lập quốc, muốn vinh hoa phú quý, tiền đồ sáng lạn, còn những cái khác lại không nghĩ đến. Bọn họ muốn nhiều hơn chính là duy trì sự yên ổn lúc này, cố gắng sống trong cảm giác vui mừng thái bình thịnh thế.



Cái này không tốt hơn ngày ngày phải sống trong cảnh chém giết, tắm máu sao?



Thế nhưng, Đế quân tuyệt đối không cần một đám thủ hạ như thế. Vậy nên, nếu họ vẫn còn tiếp tục ôm suy nghĩ và thái độ thế này, hắn có thể đoán được, không lâu sau, sẽ có không ít người chết dưới cơn giận của Đế quân.



Lúc này, bị Đế Phi đánh mặt như thế, đã là rất tốt rồi.



Tuy rằng lúc này chắc chắn bọn họ sẽ rất đau.



Đâu chỉ là đau chứ, đám quan viên thực sự còn muốn chết nữa.



Có điều, bọn họ không thể không thừa nhận những gì Lâu Thất nói rất đúng. Dã tâm của Cao Ngọc Hổ kia rõ ràng như vậy, sao lúc trước bọn họ lại có thể không chú ý đến chứ?



Nhất thời, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, không ai có ý nói chuyện nữa.



Lúc Lâu Thất nói muốn nói vài câu, Trầm Sát cũng không nói gì, chăm chú nhìn nàng, kết quả càng nghe càng có tinh thần, càng nghe hai mắt càng sáng. Đúng là rất sắc bén, rất lợi hại, hắn vô cùng thích! Sao hắn lại có thể thích như thế chứ a?



Bây giờ nhìn đám quần thần bị nàng dạy dỗ cho không còn mở miệng được nữa, hắn cũng không đau lòng. Trầm Sát đứng dậy, sóng vai với Lâu Thất, trầm giọng nói: "Bản Đế Quân nói lại lần cuối cùng, cuộc đời này của bản Đế Quân chỉ cần một người thê tử, chính là Lâu Thất đang đứng trước mặt các ngươi đây. Sau này, kẻ nào nhắc lại chuyện lập phi tuyển tú nữa, trực tiếp lôi ra ngoài giết, lúc đó đừng trách bản Đế Quân không lưu tình. Ngoài ra, bản Đế Quân đã từng lập thề sẽ bình định Phá Vực Hoang Nguyên, kẻ nào không phục, trực tiếp giết chết, cũng ít phải nhắc đến chuyện liên hôn với bản Đế quân."



Hắn cầm tay Lâu Thất, để cho đám người ở dưới nhìn thấy mười ngón tay đan chặt của hai người, chậm rãi nói: "Trong lòng bản Đế Quân, nữ tử trong thiên hạ, không ai có thể so sánh với Lâu Thất."



Lâu Thất ngẩn ra.



Đế Quân à, tình cảnh này không đúng rồi, không đúng, không đúng.



Trầm Sát nhìn nàng: "Sao thế, không tự tin hả?"



Lâu Thất lập tức ưỡn thẳng lưng: "Buồn cười, kẻ nào không phục, đến đây đánh một trận."



Phốc.



Nguyệt và Ưng nhịn không được hỗn loạn trong gió. Được rồi, thực ra trong đại điện không có gió a.



Trầm Sát chính là thích dáng vẻ kiêu ngạo này của nàng, hận không thể để nàng càng kiêu ngạo thêm chút nữa: "Ai không phục, lấy ra những thứ giống của Lâu Thất đến nói chuyện."



Chúng quan kinh ngạc, không biết thứ mà Trầm Sát nói là gì. Trầm Sát nhéo nhéo tay Lâu Thất, lúc này nàng mới biết tối qua hắn muốn nàng chuẩn bị tốt thứ đồ để lấy ra là có ý gì.



Nàng lên tiếng nói: "Mang thứ đó lên đây."



Chốc lát, ngoài điện có người xếp hàng đi vào, trên tay mỗi người đều bê một cái khay to. Đi đầu là Tiểu Trù, tiếp đến là Trần Thập, Lâu Tín, còn có đám người Đồ Bôn.



Bọn họ vừa đi vào, thần y đang ở trong góc phòng lập tức nhảy ra: "Thuốc, thuốc, là mùi thuốc! Thế mà lại có mùi thuốc thơm mát, dịu nhẹ như thế!" Hắn hít thật mạnh, chạy đến bên đám người Trần Thập, không kiềm chế được muốn xốc tấm vải bên trên lên.



"Đế Phi, nhất định là thuốc tốt đúng không?



Lâu Thất mím môi.



Những thứ này, tất nhiên là muốn cho vào Cửu Tiêu điện. Lúc này nàng cũng không để ý gì, nếu Trầm Sát dám phụ nàng, nàng nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi.



"Đương nhiên."



Đồ của nàng, thứ nào không phải đồ tốt chứ? Những thứ không tốt nàng đã bán lấy tiền từ lâu rồi.



"Đây là những thứ Lâu Thất tự mình lấy về từ Thần Ma cốc." Trong lòng Trầm Sát cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, nữ nhân của hắn thực sự quá tốt, tốt có một không hai.



"Thần Ma cốc!"



Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, lúc trước nghe nói Lâu Thất và Tam trưởng lão của Vấn Thiên Sơn cùng đi Thần Ma cốc, nhưng bọn họ lại cho rằng nàng không thực sự vào đó, bởi vì nàng cũng không mang Tử Kim Đằng về. Thậm chí có người còn đoán, nửa đường nàng đã lén trốn đi, cho nên mới không dám quay về Cửu Tiêu Điện, mà một mình lưu lạc bên ngoài.



Thế nhưng, lúc này lại nghe được nhiều dược liệu như vậy đều là nàng hái từ Thần Ma Cốc về, chúng quan thoáng chốc đều bối rối.



Lâu Thất vung tay lên, đám Trần Thập lần lượt mở vải đỏ ra, đồng thời cũng đọc tên những thứ họ đang cẩm trên khay.



"Tử Anh Quả, bảy quả."



"Linh Chi Ngàn Năm năm gốc. Hà Thủ Ô, bảy cái."



"Thiên Cơ Thảo, mười hai gốc."



"Diễm Dương Quả, hai quả."



Mỗi lần đọc, mọi người đều nhịn không được há to miệng, cuối cùng miệng mở to như thể nhét vừa một quả trứng. Người kích động nhất là thần y, mỗi lần đọc tên, mắt hắn lại đỏ lên một chút, sau khi đọc xong danh sách, mắt hắn đã đỏ ửng lên, cái này mới gọi là đỏ mắt, hưng phấn đến đỏ mắt.



"Ôi trời ơi, trời ơi!" Hắn kêu lên mấy tiếng, hận không thể ôm toàn bộ những thứ đó vào lòng, lại nhiều như thế, nhiều như thế!



"Đế Phi, toàn bộ, toàn bộ đều cho hết vào ngự dược phòng trong thái y viện sao?" Thần y quan tâm nhất chính là cái này, bởi vì chỗ đó là do hắn quản.



Lâu Thất gật đầu, nàng đã biết thần y sẽ kích động như thế này mà.



"Ngao!" Kết quả, thần y "ngao" lên một tiếng hôn mê bất tỉnh. Thế mà hắn lại kích động đến mức hôn mê...



Lâu Thất cảm thấy chính nàng cũng mơ hồ rồi.



Những thứ này, mỗi loại nàng đều giữ lại một chút tự mình dùng, không ngờ thế này cũng khiến thần y ngất đi. Nếu nàng mà mang ba trái và dịch cây lấy được ở cấm địa Long Dẫn Tộc ra, thì không phải hắn sẽ ngất lên ngất xuống ư? Lâu Thất cảm thấy dịch cây và quả kia chắc chắc là cực phẩm.



Có điều, để tránh cho thần y quá kích động, nàng sẽ để lần sau lại nói với hắn cách dùng và hiệu quả của ba quả và dịch cây này vậy.



Lúc tan triều, chúng quan nghe được tin sau này Đế Phi sẽ không thượng triều nữa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Không vì cái gì, chỉ là những áp lực bị nàng đả kích và khinh bỉ chỉ số thông minh của bọn họ đã trở thành bóng ma không biết đến bao giờ mới có thể tính hết được.



Thế nhưng, nếu ai nói không phục Đế Phi, thì mọi người sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn người chết vậy, không phục, ngươi muốn đánh với nàng hả? Cũng là do sau khi Lâu Thất khinh bỉ chỉ số thông minh, bọn họ mới nhớ lại từng chút từng chút một những công lao của nàng, bao gồm cả lần thu phục con chim ưng kia nữa.



Ngay từ đầu, trong đầu họ đã chuẩn bị rất nhiều a, nhưng những thứ đó đều đã quên sạch.



Đặc biệt là sau khi Lâu Thất ở trên đại điện nói nàng chuẩn bị cưỡi Tuyết Sơn Bạch Ưng vương đi Tùng thành thăm dò một chút, khi đối mặt với nàng, chúng quan đều run lên.



"Quy mô của Tùng thành thế nào, Cao Ngọc Hổ có bao nhiêu binh, kế hoạch của hắn là gì, những thứ đó, bản phi sẽ đích thân điều tra từng cái một."



"Đế Phi, lần này đi Tùng thành, dù có cưỡi Hãn Huyết bảo mã cũng mất đến vài ngày..." Lúc này, Nguyệt đơn giản chỉ là quan tâm nàng vừa mới trở về, còn chưa nghỉ ngơi cho tốt đã phải đi.



Lâu Thất lại chớp mắt nhìn hắn: "Ta không nói muốn cưỡi ngựa a."



"Đi xe ngựa rất chậm."



"Ta cưỡi ưng a." Lâu Thất nói rất nhẹ nhàng: "Mấy ngày nay Tuyết Sơn Bạch Ưng vương ăn không ít thứ đi? Cũng nên đưa nó ra ngoài đi dạo rồi."



Cưỡi ưng?...



Tuyết Sơn Bạch Ưng vương? Đó là Ưng vương đó a, nàng thật sự coi nó là con chó nhỏ hay sao mà còn muốn dắt ra ngoài đi dạo chứ?



Đến lúc này, đám quan viên nhìn thấy Lâu Thất đều vô cùng cung kính chào hỏi, càng không có người dám nhắc lại chuyện nữ tử khác muốn đem đồ cưới gì gì nữa.



Đồng thời, mọi người cũng âm thầm suy đoán vị Thúy Hoa cô nương này sẽ có kết cục cuối cùng như thế nào. Cũng trong hôm đó, Tuyết bị đuổi đến Cửu Tiêu Điện dưới chân núi. Lúc trước nàng ta có một ngôi nhà nhỏ ở trong thành, nàng ta chạy vào trong đó nhưng cũng không thoát được sự làm phiền của Chu Thắng.



Phố Ngọc Hà và Hỉ Nhi cũng hoàn toàn không có nơi nào để đi, chỉ có thể cầu xin ở lại nhà của Tuyết. Hết lần này đến lần khác, ba người các nàng đều bị Phi Hoan hạ chú, các nàng đều có cảm giác bị Chu Thắng mê hoặc, cho nên Chu Thắng cũng trực tiếp đẩy cửa xông vào, chết cũng không chịu đi.



Đa số dân chúng trong thành đều biết Tuyết vệ đại nhân, lúc trước nàng ta vô cùng oai phong, nhưng bây giờ lại sống cùng hai nữ tử và một nam nhân vô cùng xấu xí, vô cùng hôi thối một nhà. Không bao lâu, tin đồn này đã lan truyền ra khắp thành.



Tuyết đang nằm trên giường, sắc mặt nàng ta trăng bệch như tờ giấy. Nàng ta bị Lâu Thất phế đi nội lực, lại bị thương, nên chỉ có thể để Hỉ Nhi đi mua thuốc. Kết quả, sau khi trở về, Hỉ Nhi vừa khóc vừa kể lời đồn đại bên ngoài cho nàng ta nghe, khiến nàng ta kích động đến phụt máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK