Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 470




Lâu Thất phát ra vài tiếng ưng kêu, dùng nội lực truyền tới nơi xa.



Thực ra nàng cũng chẳng yếu ớt tới mức cần họ bảo hộ như vậy, thế nhưng vì giờ Trầm Sát không thể tách ra khỏi mình, hơn nữa nàng cũng không hiểu biết về cơ quan nhiều như hắn, dứt khoát giao bản thân cho hắn, chỉ nằm trong lòng hắn đợi Đại Bạch tới. Hiếm lắm nàng mới không phải nhọc lòng như vậy, được người khác bảo vệ, bỗng chốc liền cảm thấy rất thú vị.



Đối phương tuyệt đối không hề nghĩ tới, sát cục đã được bố trí thiết đặt lại để nàng cảm thấy rất thú vị, nếu như biết chắc sẽ không thể không thổ huyết vài trận.



Mà sắc mặt của Trầm Sát lại càng ngày càng khó coi.



Đợi Đại Bạch bay tới, mấy người mau chóng bay lên, người đang ẩn trong rừng muốn ra ngăn cản cũng chẳng kịp, chỉ có thể nhìn Đại Bạch nhẹ nhàng mang họ bay đi, nghiến răng ken két.



"Mau trở lại bẩm báo với Đại soái và sư gia, kế hoạch thất bại, xin ý kiến hỏi xem có thực thi kế hoạch thứ ba hay không!" Một giọng nói âm trầm vang lên trong khu rừng.



"Vâng!"



Mấy người Trầm Sát vừa về tới doanh trướng, vội vã vào doanh trướng, Trầm Sát cho triệu Ưng và các tướng sĩ tới trướng nghị sự, lâu Thất cũng đã có ý tưởng đẻ trị căn bệnh này.



Đã tim ra được ngọn nguồn, chỉ cần cách ly những binh sĩ mắc bệnh trước, tạm thời không nổi lửa nấu cơm sẽ không có thêm bệnh nhân nào mới.



Nàng đem vài sợi thép chứa cổ trùng kia về nghiên cứu nửa canh giờ, đột nhiên nghĩ tới U U. U U rõ ràng là có thể cảm giác được mầm bệnh này, vậy thì có thể nào, nó khắc chế được mầm bệnh này không?



"U U qua đây."



Nàng vẫy tay với U U, Y Y dường như đang sợ hãi nhìn nàng một cái, lại lui về sau hai bước. Lâu Thất ngây ra, đột nhiên cảm thấy biểu hiện này của U U tựa như lần trước, khi Tiêu gia nói phải đúc thần binh, cần máu của U U, sau đó nàng chuẩn bị để lấy máu nó.



Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, nàng rút Phá Sát ở bên hông ra, giơ giơ về phía U U, quả nhiên U U đáng thương vô cùng co quắp người lại, lui vào trong góc.



Xem ra Tử Vân Hồ này rõ ràng biết được mầm bệnh này có có thể dùng máu của nó để giải! Thế nhưng nó rõ ràng biết vậy, lại không muốn đổ máu, sợ đau, vì vậy trước đó mới thương hại dụi dụi Trần Thập, đó là do có chút áy náy sao? Còn có, rất chủ động giúp nàng tìm ra cội nguồn sự lây nhiễm của căn bệnh này, đó là do mong bình có thể tìm được cách chữa bệnh khác sao?



Lâu Thất dở khóc dở cười, lại lần nữa cảm khái, đúng là nó thành tinh thật rồi.



Nàng không phải là không thương nó, thế nhưng giờ thời gian không đủ, tối nay bọn họ có thể an toàn trở ra từ cạm bẫy của đối phương, đối phương chắc chắn sẽ có đối sách khác, tốt nhất là nàng nên mau mau chữa khỏi cho các bệnh binh thôi.



"Ngoan, mau qua đây nào." Nàng móc ra một bình dược đan được chế từ cỏ Thiên Cơ mà nó thích nhất, giơ lên với nó.



Tuy chúng tướng sĩ không hiểu lắm tại sao bọn họ lại nghị sự ở đây, mà Đế Phi vẫn ngồi bên Đế Quân, dựa vào hắn, còn trêu đùa một con hồ ly nhỏ, thế nhưng họ nào dám lắm miệng hỏi nhiều. Sự sủng ái của Đế Quân với Đế Phi họ đều thấy rõ.



Trầm Sát quay đầu nhìn Tử Vân Hồ lắc đầu nguầy nguậy biểu thị rõ ràng là không muốn tới bên Lâu Thất, không khỏi ngẩn ra. Trước đây đều là nó chủ động nhảy vào lòng nàng, còn bị hắn ba lần bảy lượt ném ra.



"Ta ngờ rằng máu của nó có thể giải được mầm bệnh này." Lâu Thất thấy hắn đang nghi hoặc, liền thấp giọng giải thích một câu.



Trầm Sát cảm thấy khá là ngoài ý muốn, ngẩn người ra, lại nói, "Có đến mấy ngàn bệnh binh, nếu như máu của nó có thể giải bệnh, vậy há chẳng phải là vắt kiệt máu của nó sao? Thôi, nghĩ cách khác đi, cứ để mấy binh sĩ bị bệnh này lại, những sĩ binh không mắc bệnh cũng đủ rồi."



Giờ không có thêm bệnh nhân mới là tốt lắm rồi. Tuy rằng hắn cũng chẳng ưa con tiểu hồ ly này, thế nhưng dù sao nó cũng là con vật có linh tính, có thể trưởng thành đến mức độ này cũng chẳng dễ dàng gì, dùng mạng của nó để đổi lấy mạng của binh lính, hắn cảm thấy như đã nợ một nhân tình lớn với con vật nhỏ này, có chút khó chịu.



Dường như hiểu được lời của Trầm Sát, dường như không ngờ Đế Quân đại thần thường ngày lạnh lùng khiến nó sợ hãi lại thương xót nó như vậy, vậy mà lại không muốn dùng máu nó để cứu mạng những người kia, đôi mắt linh lợi của U U xoay chuyển vài vòng, vậy mà lại đầy ắp nước mắt, ướt nhẹp nhìn hắn, rất rõ ràng là đã bị cảm động.



Lâu Thất thấy nó như vậy liền không kìm nổi mà bật cười, "Ôi chao, may là đây không phải hồ ly tinh có thể biến thành người đó, nếu không có khi lại biến thành tuyệt sắc mỹ nhân tới lấy thân báo đáp cho chàng ấy nhỉ? Nhìn bộ dáng nó cảm động đến rớt nước mắt kìa!"



Nói xong, đầu nàng lại bị ăn một cái cốc mạnh, "Lại thích nói linh tinh rồi phải không?"



Trên trán Trầm Sát đã chảy vài đường hắc tuyến, thực muốn đánh mông nàng.



Chúng tướng sĩ đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cố gắng thu nhỏ hết sức sự tồn tại của mình, giả vờ như mình không tồn tại.



Đế Quân, Đế Phi, hai người còn đang trong quân doanh, đã đánh trận một tháng rồi, làm trò thân mật trước mặt những người không có thời gian không có cơ hội yêu đương thực sự ổn sao?



Đế Quân trước mặt họ vẫn luôn lãnh khốc kiệm lời, không ngờ trước mặt Đế Phi lại giống như người thường.



Lâu Thất nào có tâm tư mà đi quan tâm xem chúng tướng sĩ kia nghĩ gì chứ, nàng chỉ cảm thấy một người một hồ này quả thực không còn chút lòng tin nào với nàng rồi, nàng nghiêm mặt nói, "Làm sao, trong mắt hai ngươi ta quả thực là người tàn nhẫn tưới vậy sao? Ta nói là muốn máu của U U, thế nhưng cũng chỉ cần lấy một chút chút để ta nghiên cứu, ta sẽ tìm ra thứ có thể thay thế được, cho dù là thực sự muốn, thì cũng chẳng được bao nhiêu, cho rằng ta sẽ thực sự ép nó thành hồ ly khô sao?"



Trầm Sát vẫn luôn thấy lời này có gì đó không ổn, nghĩ ngợi một hồi, sắc mặt liền đen thui. Sao lại gọi là hai người ngươi chứ? Đặt hắn ngang hàng với con tiểu hồ ly này sao!



Cuối cùng U U vẫn làm ra vẻ coi thường cái chết đi về phía Lâu Thất.



Có máu của U U, Lâu Thất chỉ tốn thêm một canh giờ để điều chế thuốc giải. Thuốc giải đưa cho Trần Thập dùng trước, thấy hữu hiệu mới chế ra số lượng nhiều hơn, phát cho các bệnh nhân uống.



Đợi nàng làm mọi chuyện xong xuôi, Trầm Sát cũng đã bàn bạc xong kế hoạch tác chiến với các tướng sĩ, đã là nửa đêm rồi.



Hai người chỉ nghỉ ngơi nửa canh giờ, lại ngồi lên lưng Đại Bạch, bay về phía quân doang của Hổ quân Tùng Sơn trong đêm.



Trước đó Cao Ngọc Hổ nhận được tin kế hoạch thứ hai thất bại, đã thảo luận kế hoạch thứ ba cùng sư gia, chắc chắn là không hề có sơ hở mới an tâm đi ngủ, khi vào phòng liền thấy phu nhân của mình thầm lau lệ, liền không kìm được mà thở dài một tiếng.



Ông ta bước, ôm lấy vai phu nhân mình, thấp giọng nói, "Phu nhân, nàng lại làm sao vậy?"



"Lão gia, lẽ nào người thực sự không nghĩ gì tới con gái đáng thương của chúng ta sao? Ai cũng nói Trầm Sát đó lạnh lùng tàn bạp, Anh Anh rơi vào tay hắn lẽ nào còn có thể tốt được sao? Lão gia không nghĩ cách để mau mau cứu nó ra, lại còn đi kích động hắn như vậy, lỡ như..."



Sắc mặt Cao Ngọc Hổ không được đẹp lắm, trong lòng cũng thầm kêu một tiếng con gái tóc dài não ngắn, lúc này mà đi cứu người, còn có thể cứu được hay không? Bà nghĩ Trầm Sát là kẻ ăn không ngồi rồi sao? Thế nhưng ông ta tin rằng Trầm Sát không dám tùy tiện giết con gái mình, chắc chắn sẽ coi làm con tin để bàn điều kiện, vì vậy hiện giờ không cần lo lắng cho sự an nguy của Anh Anh, tuy Trầm Sát tàn bạo, thế nhưng có lẽ hắn cũng không tới nỗi động tay với một cô nương chứ? Dù sao nếu có chút uất ức mà cũng không chịu nổi, Anh Anh cũng không xứng làm con gái của ông. Ông vẫn tin rằng từ nhỏ mình đã coi con gái như con trai mà dạy dỗ.



"Phu nhân, yên tâm, Anh Anh sẽ không có việc gì đâu, đợi ta đánh bại được Trầm Sát, hắn sẽ phải ngoan ngoãn trả Anh Anh về thôi, đảm bảo là hắn sẽ không dám đụng vào một sợi tóc của Anh Anh đâu!"



Cao phu nhân nửa tin nửa ngờ nói, "Thật chứ? Tại sao hắn lại không dám động vào Cao Anh Anh chứ?"



"Vì phỏng chừng hắn đã biết sự lợi hại của bản soái rồi!" Cao Ngọc Hổ đắc ý nói, "Bản lĩnh của Tố sư gia, nàng còn không tin sao?"



Cao phu nhân nhớ tới bản lĩnh của Tố sư gia, cuối cùng cũng yên tâm hơn, đang định nói gì, ở ngoài đột nhiên có một trận ồn ào, hai người đều biến sắc.



Đã muộn như vậy rồi, ai dám càn rỡ như vậy chứ?



"Phu nhân, ta ra ngoài xem sao?" Cao Ngọc Hổ nghiêm mặt đi ra ngoài. Thế nhưng trong lòng Cao phu nhân vẫn luôn cảm thấy bất ổn, cũng mặc áo khoác vào rồi vội theo sau ông.



Cao Ngọc Hổ ra khỏi cửa, bước nhanh về phía vườn hoa đang phát ra tiếng, vừa khéo nhìn thấy gia nô của phủ mình đang giơ đuốc lên đi ra, quản gia mặt mày tái nhợt đang nhìn lên trời, ông cũng nhìn lên trời theo, lại thấy một con ưng khổng lồ bay lượn trên trời, ở dưới còn treo một người giữa không trung, bay qua bay lại như một con diều.



Cao Ngọc Hổ kinh hãi mà tức giận, "Ai dám làm càn ở đây!" Câu này vang dội thẳng về phía con ưng kia, lại hoàn toàn không bị gió thổi tán đi mất.



Trên lưng Đại Bạch cũng có thể nghe rõ những lời này như đang đứng ngay trước mặt, Lâu Thất nhướn mày nói, "Không ngờ nội lực của Cao Ngọc Hổ lại mạnh tới vậy!"



Bọn họ đều chú ý tới Hổ quân của Cao Ngọc Hổ, mấy ngày nay mới biết là có sư gia, thế nhưng lại không ngờ, chỉ mình Cao Ngọc Hổ cũng có võ công rất cao cường.



"Cũng chẳng có gì lạ, nếu như hắn ta không có năng lực, sư gia kia sao có thể nguyện theo hắn chứ." Trầm Sát lạnh nhạt nói.



Lời này của Cao Ngọc Hổ cũng là có ý kinh sợ, lộ ra bản lĩnh thực sự của hắn, muốn người ta biết khó mà lui. Có điều, chắc chắn hắn vẫn chưa nhìn rõ được người mà bọn họ trói ở dưới là ai.Trầm Sát đang muốn đáp lời, Lâu Thất đã vỗ vỗ vai hắn nói, "Không cần chàng, để ta."



Nàng chớp chớp mắt, cũng dùng nội lực truyền âm xuống dưới.



"Này, có phải là lão già Cao Ngọc Hổ không? Chúng ta có lòng tốt đem con gái ngươi về nhà, ngươi đối xử với ân nhân như vậy sao?"



Lời này vừa dứt đã khiến đám người Cao Ngọc Hổ phía dưới chấn động không thôi, nội lực của Lâu Thất cũng chẳng thua kém gì hắn, hơn nữa còn cố ý làm âm thanh vang vọng ra xa, khiến ai ai cũng phải nghe thấy.



Cao Ngọc Hổ ngưng thị lực nhìn kỹ người bị treo ở giữa không trung, khó khăn lắm mới nhận ra từ thân hình và dáng mặt, sắc mặt liền đại biến ngay lập tức.



"Anh Anh!"



Cao phu nhân cũng vừa lúc ra ngoài, nghe thấy câu này liền mềm nhũn cả hai chân, "Lão gia, người nói gì vậy? Đâu là Anh Anh cơ?"



Ngẩng đầu nhìn thấy người bị trói dưới thân bạch ưng bay qua bay lại, bà liền ngất ngay ra. Có lẽ là do mẫu nữ liên tâm, tuy bà không nhìn rõ, thế nhưng vẫn nhận ra được con gái của mình.



"Rốt cuộc là ai!" Cao Ngọc Hổ vội vàng cho người đỡ phu nhân vào, đồng thời lạnh mặt đáp, "Mời Tố sư gia ra đây! Chuẩn bị cung tiễn!"



Ông ta muốn bắn rớt con ưng kia!



Vì họ cố tình để Cao Ngọc Hổ có thể nhìn thấy Cao Anh Anh, vì vậy nên mới không bay quá cao, nằm trong tầm bắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK