Mục lục
Hoàng đế Sủng Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30




Nguyệt vệ vô cùng kinh hãi, phản ứng cũng rất nhanh, định tiếp tục ra tay nhưng một miếng lệnh bài đã giơ ra trước mặt hắn. Hắn là một trong bốn cận vệ của Trầm Sát, đương nhiên biết lai lịch và tác dụng của lệnh bài này.



Lệnh bài của Đế Quân, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy Đế Quân.



Thấy tình hình của Trầm Sát như vậy, Ưng kinh hãi nhảy tới bên giường, không hề nghĩ ngợi gì định ôm Trầm Sát lên, nhưng lập tức cứng đơ người.



Thần y sắc mặt lo lắng, chặn trước đầu giường quát lên: "Bây giờ Đế Quân không được di chuyển."



Giọng nói của Lâu Thất vô cùng lạnh lùng, truyền vào tai mang theo khí thế khiến hắn cảm thấy áp lực: "Nguyệt vệ, bây giờ ta không có thời gian giải thích với ngươi nhiều, hãy nói cho ta biết những chuyện xảy ra!"



Nguyệt vệ nhíu mày nhìn lệnh bài trong tay nàng, đây là lệnh bài của Đế Quân không sai, nhưng hiện tại hai mắt Đế Quân nhắm chặt như hôn mê, ai mà biết được có phải cô ta lấy được từ trên người Đế Quân hay không.



Đang lúc hắn còn do dự, một giọng nói yếu ớt nhưng vẫn rất rõ ràng vang lên trên giường: "Nói."



Đế Quân vẫn còn tỉnh.



Nguyệt vệ và Ưng vệ lập tức vui mừng nhìn Trầm Sát nằm trên giường, chỉ thấy hắn đang nhắm chặt mắt.



"Chủ tử, người sao rồi?" Hai người vô cùng lo lắng.



"Bây giờ chủ tử chỉ có ý thức tỉnh táo, cơ thể không thể động đậy, ngươi chắc chắn vẫn muốn làm lỡ thời gian của ta?" Lâu Thất lạnh lùng nói.



"Nguyệt không dám." Nguyệt vệ lần này không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức nói: "Hậu sơn lao ngục có người xông lên núi, tổng cộng ba mươi sáu tên, thân phận không rõ, công phu lợi hại, Hoa Vu Tồn không địch lại được, Tằng Lưu Vân đã dẫn binh đi tiếp ứng, Nguyệt đã ra lệnh cho bốn đội Giáp, Ất, Bính, Đinh trấn thủ Nhất Trùng Điện, Nhị Trùng Điện."



Ám vệ của Trầm Sát bảo vệ một mình hắn, nhưng dưới trướng tứ vệ còn có bốn đội thị vệ đỉnh cấp Giáp, Ất, Bính, Đinh, đội Giáp lợi hại nhất, tuy nhiên lần trước đi tìm Mê Hồn Hoa, nghe nói đội Giáp tổn thất nặng nề, bây giờ đội Giáp còn lại bao nhiêu người thì nàng không rõ.



Nhất Trùng Điện, Nhị Trùng Điện trước nay do Tằng Lưu Vân dẫn binh phụ trách trấn thủ, nhưng bây giờ kẻ địch quá mạnh, buộc Tằng Lưu Vân phải đi ứng cứu lao ngục, vậy thì Nhất Trùng Điện, Nhị Trùng Điện sẽ chỉ còn bốn đội Giáp, Ất, Bính, Đinh trấn thủ, trong Cửu Tiêu Điện còn có một số người không thể không bảo vệ.



Điều Nguyệt vệ và Ưng vệ lo lắng là Tam Trùng Điện chỉ có ám vệ trấn thủ, chủ tử hiện giờ lại như thế này, nhỡ đối thủ vẫn còn những bố trí khác nữa thì làm sao?



"Các người tới đây có mục đích gì?" Lâu Thất nhìn ra, Nguyệt vệ đại nhân lúc trước có điều muốn bẩm bảo.



Nguyệt vệ nhìn nàng nói: "Tuyết vệ thân phận đặc biệt, kẻ địch tấn công khu vực lao ngục, Nguyệt muốn xin ý kiến Lâu cô nương, có hạ lệnh dẫn Tuyết tới Tam Trùng Điện để bảo vệ sự an toàn của nàng ta không?"



Bây giờ họ vẫn không rõ những kẻ đó nhằm vào ai, nhằm vào cái gì, nhưng kẻ địch đều biết Phá Vực tứ vệ, nếu như để bọn chúng vào trong khu lao ngục nhìn thấy Tuyết, lúc này Tuyết lại đang bị trọng thương, nhỡ bị bắt hoặc giết thì sẽ là sự sỉ nhục đối với Phá Vực.



Điểm này Lâu Thất cũng biết, mặc dù nàng không hề có chút thiện cảm nào với Tuyết vệ nhưng nếu để cô ta xảy ra chuyện trên địa bàn của mình, như vậy sẽ rất mất mặt, hiện nay lệnh bài của Trầm Sát cũng đã giao cho nàng, nàng đương nhiên phải bảo vệ thể diện cho hắn.



Nghĩ vậy, nàng lập tức nói: "Chuẩn việc này, Nguyệt vệ đại nhân hãy đích thân đi xử lý."



"Đa tạ Lâu cô nương." Nguyệt vệ đưa mắt nhìn Trầm Sát, ánh mắt thoáng vẻ lo lắng: "Chủ tử người..."



"Chủ tử giao cho ta, việc tiếp tới ta sẽ giao cho Ưng, ngươi đi đi." Lâu Thất nói.



Nguyệt vệ gật đầu, nhanh chóng rời đi.



"Chủ tử thế này là cổ phát tác sao?" Ưng trầm giọng hỏi thần y.



Thần y lắc đầu: "Đế Quân trúng bùa chú Tây Cương."



"Cái gì?" Ưng nghe vậy lập tức kinh hãi, sau đó nổi giận đùng đùng: "Sao có thể như vậy?"



Hắn cứ tưởng là bùa chú trúng hồi chiều, vì trước đây hoàn toàn không có dấu hiệu gì cả, nhưng hôm nay Trầm Sát chỉ ở trong Cửu Tiêu Điện, sao có thể trúng bùa chú Tây Cương được.



Lẽ nào trong Cửu Tiêu Điện có người Tây Cương trả trộn vào, và còn có thể tiếp cận Trầm Sát.



Ưng nhíu chặt mày, quỳ một gối trước giường, đôi mắt hơi đỏ, nhìn Trầm Sát, giọng nói đau đớn: "Chủ tử, đều tại thuộc hạ vô dụng."



"Đứng dậy." Trầm Sát vẫn tỉnh táo, lại nói một tiếng. Ưng hiểu ý hắn, những việc này không trách họ, bảo hắn đứng dậy. Hắn lập tức đứng dậy, một tay túm lấy cổ áo thần y: "Sao còn không cứu chủ tử?"



"Ta không có cách giải bùa chú."



Ưng lảo đảo: "Vậy..." có nghĩa là chủ tử vô phương cứu chữa? Họ đều có nghe nói về bùa chú Tây Cương, đó là một loại bí thuật tề danh với độc cổ Nam Cương, độc cổ Nam Cương hiểm độc rùng rợn, bùa chú Tây Cương bá đạo quái dị, đều là những thứ mà nhân sĩ chính đạo vừa ghét bỏ, bài xích vừa khiếp sợ.



"Chủ tử rất được sủng ái, bây giờ trong người hắn, độc, cổ, bùa đủ cả, ba thiếu một, thêm một loại nữa là có thể đánh mạt chược trong người hắn được rồi." Trong bầu không khí như vậy, Lâu Thất vẫn có thể cười được.



Không trách nàng, nàng thực sự không nhịn được. Trầm Sát rốt cuộc có gì đặc biệt mà lại có nhiều kẻ thù tới vậy, hao tâm tổn sức muốn giết hắn như vậy, sao không dùng võ lực giết luôn cho nhanh mà lại dùng những thứ tà môn ngoại đạo thế này.



Ừ, lẽ nào là do võ lực của hắn quá cao? Nghĩ tới sự ngông cuồng của Trầm Sát khi biến thành cỗ máy giết người, nàng lại cảm thấy có thể hiểu được, võ lực như vậy, nếu giao đấu thực sự căn bản khó nắm phần thắng.



Ưng giơ tay vỗ vào đầu nàng, giận dữ trừng mắt: "Nhìn cho rõ lúc nào có thể đùa, lúc nào không thể đùa."



"Khốn kiếp, ta..." Đang định đánh lại thì bất ngờ nàng nhìn thấy sắc mặt của Trầm Sát, Lâu Thất liền ý một tiếng, sau đó nhanh chóng thò tay về phía ngực hắn, kéo áo hắn ra, ngón tay ấn lên trên lồng ngực, sau đó một tay rút Phá Sát hắn gài trên eo ra, dao găm được rút ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lóe qua.



"Ngươi muốn làm gì." Ưng kinh hãi, đang định ngăn nàng lại thì Lâu Thất đã lườm hắn một cái, lập tức khiến hắn dừng lại. Ánh mắt đó hoàn toàn không giống với nàng ta thường ngày, khí thế, lạnh lùng khiến hắn giật mình.



"Từ lúc này trở đi, nhiệm vụ của ngươi là tử thủ phạm vi một trượng quanh chiếc giường này, bất luận là xảy ra chuyện gì, bất luận là ai xông vào, bao gồm cả Nguyệt vệ và Tuyết vệ cũng đều phải ngăn lại cho ta, có vấn đề gì không?" Nàng nói xong lại giơ lệnh bài ra trước mặt hắn.



Ưng cắn răng, lại liếc nhìn Phá Sát trong tay nàng, tức tối nói: "Không vấn đề gì." Nói xong liền dứt khoát lùi lại, rút trường kiếm ra. Chủ tử tin tưởng nàng ta như vậy, giao lệnh bài cho nàng ta, họ cũng đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, chủ tử như vậy rồi, hắn cũng chỉ biết nghe lệnh, chỉ có thể nghe lệnh.



Thủ, hắn sẽ trấn thủ ở đây, không cho bất cứ ai lại gần.



Nhưng trong lòng vẫn vô cùng nghi hoặc, Lâu Thất, nàng ta định làm gì. Ả ngốc đó, tới một con rắn cũng có thể ép nàng ta rơi xuống vách núi, nàng ta có thể làm gì?



Lâu Thất xoay tay, một viên thuốc màu nâu xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng đưa cho thần y nói: "Hòa tan viên thuốc này với nước không nguồn, sau đó mang lại đây."



"Lâu cô nương, đây là..."



"Ta cần các ngươi làm, không phải hỏi, hiểu không?"



"Hiểu." Thần y lập tức cầm viên thuốc đi tìm nước không nguồn. Tới Ưng vệ đều phải nghe lệnh, ông ta đâu dám không nghe. Dù sao thì lúc này Đế Quân vẫn còn ý thức, người biết nàng ta đang làm gì.



Nước không nguồn chính là nước mưa.



Có một số đại phu vẫn dùng tới, vì thế Lâu Thất tin rằng chỗ thần y sẽ có.



Lâu Thất bước lên giường, việc đầu tiên làm là buông ba lớp màn xuống, Ưng nghe thấy động tĩnh quay lại, chỉ biết nghiến răng, nàng ta đang làm gì vậy, nhưng nếu đã quyết định nghe lệnh, hắn đương nhiên sẽ không hỏi nữa, chỉ có thể nghiến răng quay đầu đi. Không nhìn, không nhìn, hắn không nhìn nữa là được chứ gì.



Trên giường, Trầm Sát cảm thấy ánh sáng tối, mi mắt khẽ cử động, xem ra muốn cố gắng mở mắt ra, cảm giác không nhìn thấy gì đúng là rất tồi tệ, hắn không thích.



Ý thức vẫn tỉnh táo, thính giác vẫn rất tốt nhưng hắn không có sức để mở mắt, tới đầu ngón tay cũng không thể cử động được. Cảm giác này hắn đương nhiên là không thích. Cuộc đối thoại giữa thần y và Lâu Thất hắn đã nghe thấy hết, cổ, thần y không có cách nào xử lý, bây giờ lại thêm bùa chú, xem ra, ông trời thực sự rất thích tính mạng của hắn, cứ muốn thu về.



Đột nhiên hắn cảm thấy một cơ thể mềm mại ấm áp ghé sát lại, nhoài người trên ngực hắn, giọng Lâu Thất khẽ vang lên, mang chút nghiến răng nghiến lợi.



"Trầm Sát, ta nghĩ kiếp trước ta mắc nợ ngươi. Ta biết ngươi nghe được, những lời ta nói sau đây ngươi hãy nghe cho kĩ." Lâu Thất vừa nói vừa lấy Phá Sát cắt đứt y phục, để lộ ra lồng ngực của hắn: "Thần y có một điều nói không sai, bùa chú này đã được yểm từ nhiều năm về trước, nhưng vẫn bị độc cổ áp chế nên không phát tác, nhưng hôm nay có một món đồ đã khiến bùa chú phát tác. Bùa chú này một khi phát tác rồi, trong vòng ba ngày nếu như không giải, ngươi mất mạng là cái chắc. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi áp chế nó, sau đó ta cần đi tìm một món đồ, chỉ có lấy được thứ đó mới có thể giải được bùa chú này. Ngươi phải đồng ý với ta, trong ba ngày không được dùng võ công, không được nóng giận, cai rượu, cai đồ ăn mặn, còn một điều quan trọng nhất là cai nữ sắc. Nếu không ta cũng không cứu được ngươi, ngươi hiểu chứ."



"Vì thế, ngươi còn có thể giải bùa chú Tây Cương."



Giọng nói khàn khàn của Trầm Sát vang lên, đồng thời mắt hắn cũng mở ra, như thể cố gắng giãy giụa khỏi trói buộc. Lâu Thất nghe thấy tiếng của hắn liền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt gặp ánh mắt của hắn, lập tức nàng như lạc lối trong đôi mắt đỏ rực đó.



Đợi khi bừng tỉnh lại, nàng có chút bực bội, nếu không phải vì cứu hắn, nàng đâu cần phải để lộ khả năng này. Nàng biết giải bùa chú, hơn nữa còn là cao thủ.



Có điều Trầm Sát có thể mở mắt dựa vào ý chí của mình, vẫn có thể giữ được tỉnh táo, điểm này Lâu Thất rất khâm phục, từ đó có thể thấy được rằng, nam nhân này có ý chí và nghị lực kiên cường. Người thường chắc đã hôn mê từ lâu rồi, trận chiến băng hỏa này nếu hôn mê sẽ càng trở nên nghiêm trọng, bây giờ ngược lại hắn sẽ tốt hơn một chút, cũng thuận tiện cho nàng làm những việc tiếp theo.



Lâu Thất không trả lời câu hỏi của hắn, dù sao thì hắn cũng dùng câu khẳng định, không cần nàng trả lời. Nàng ngồi dậy, cúi đầu nhìn, tư thế này có vẻ không được nhã nhặn cho lắm, nhưng nàng cũng không thể để ý nhiều tới vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK